Hôm nay,  

Thơ Thẩn Mà Chơi

31/12/200100:00:00(Xem: 4220)
Dặn P.T.T. Nguyễn Tấn Dũng

Xem Sàigòn Times số 241 thấy hình phó thủ tướng Việt Cộng là Nguyễn Tấn Dũng đứng chụp hình bên cạnh lá cờ vàng ba sọc đỏ của người Việt quốc gia với thượng nghị sĩ Mỹ, John McCain, trong văn phòng của ông ở trụ sở quốc Hội Hoa Kỳ vào ngày 11.12.2001, Cô Gia viết bài này:

Đã biết cờ vàng của quốc gia,
Mà ông đứng kế chụp hình ha!
Còn cười mím mím, cười thanh thản,
Lại đứng thong dong, đứng nhẩn nha.
Chẳng sợ công an đem đấu tố,
Không màng đảng ủy bắt điều tra.
Chừng làm thủ tướng ông nên nhớ,
Bắt chước Gorbachev nước Nga!

Cô Gia

*
Nối Nghề Bán Máu

Theo tin trên Sàigòn Times số 239, cả "làng nổi" bên bờ sông Đáy ở miền Bắc cùng theo nhau đi bán máu. Mỗi lần bán 200ml được trả $150,000, nhưng phải qua nhiều khâu trung gian. Đám "đỉa" bám theo hút máu, nên số tiền còn lại khoảng $40,000. Nhiều người bệnh, người già bị chê phải "về hưu" trong khi con cái vẫn không có việc làm, phải nối tiếp "nghề" bán máu.

Nối nghiệp gia truyền đi bán máu,
Kiếm cho cha mẹ bữa rau cháo
Ông cha già cả phải "về hưu",
Bà mẹ ốm đau không tỉnh táo.
Cả đám "cò ma" ăn bất nhân,
Mấy con "đỉa đói" hút thô bạo.
Số tiền còn lại chẳng bao nhiêu,
Chỉ đủ mua về dăm ký gạo.

Trừơng Xuân Lão

*
Cờ Đè Mất Mạng

Kỳ này Tấn Dũng chết tươi(*)
Cờ vàng ba soọc, đè người, ông tiêu!
Tại ông lơ đễnh hay liều,
Hoặc ông cao hứng" Hay chìu người ta"
Đời ông rồi sẽ đi ma
Một giây sơ ý kể là đi suông
Chuyến này cả lũ đi buôn(**)
Coi như mất trắng, mạng thường để yên
Việc làm ông phản tuyên truyền,
Về đây xe cán ông liền một khi
Hai là ông sẽ bị đì
Con đường hoạn lộ trầy vi cả đời
Làm sao ăn nói nên lời
Hình đăng lên báo khắp nơi hết rồi
Ông đây sẽ gặp lôi thôi
Coi như ông đã tàn đời từ đây
Đầu bay, rồi chức cũng bay
Tội ông chỉ một lần sai động trời.

Tư Râu

(*) Phó thủ tướng Dũng sơ ý chụp hình đứng dưới cờ vàng 3 soọc đỏ. (**) Phái đoàn thương mại rất hùng hậu đi theo Dũng.

*
Kiếp Làm Chồng

Bẩm sinh ta đã hiền lành
Từ khi lấy vợ trở thành... hiền khô
Còn nàng thuở ấy ngây ngô
Sau khi xuất giá thành cô..."xếp sòng".
Suốt ngày oán trách với chồng
Lúc xưa thì vậy, giờ không còn gì...
Cái hôm mà nàng vu quy
Ta biết ta sẽ bị... đì lai rai
Khổ thân cho kiếp con trai
Một lần lấy vợ bằng hai lần... mù.
Lưng thì mỗi ngày mỗi gù
Cày ba bốn job để... bù nàng tiêu
Ngày xưa thì giống... Triển Chiêu
Nay thì tựa tựa lão tiều phu gia
Ngày xưa mỗi tuần tặng quà
Bởi vì... s-tock đang đà đi lên.
Ngày nay s-tock lênh đênh
Thua ba bốn vố, buồn tênh mặt màỵ
Lương bổng không đủ trải bày
Còn đâu quà cáp như ngày xa xưa
Ngày trước nàng dạ nàng thưa
Nói năng dịu ngọt cho vừa lòng anh.
Anh tưởng hoa ở trên cành
Bao giờ cũng đẹp, tươi xanh bốn mùa.
Lời nói không mất tiền mua
Nên anh... ngọt lại cho vừa lòng nhau.
Bây giờ chẳng hiểu vì đâu


Nàng mang chứng bệnh cứng đầu lặng câm.
Còn mặt thì cứ hầm hầm
Nàng trợn một cái, ta... bầm mấy hôm.
Việc nhà chẳng chịu trông nom
Shopping một bận, ba hôm mới về.
Nhà thì đang ở nhà thuê
Phòng ốc chật hẹp, bốn bề ngổn ngang.
Muốn tìm đôi vớ mà mang
Phải mất cả tiếng bươi ngang đồ nàng.
Ngày ngày đọc báo thời trang
Hễ ra mốt mới, nàng mang về liền.
Nàng rất có khiếu xài tiền
Nàng mà đã thích, mua liền chẳng tha.
Tuần sau mốt mới khác ra
Mốt... mới tuần trước lau nhà chẳng thương.
Ngày xưa đón nàng ở trường
Nàng hối về gấp kẻo chừng mẹ trông.
Ngày nay về ở với chồng
Mặc kệ chồng ngóng, chồng trông, chồng chờ.
Còn nàng thì cứ hững hờ
Nàng nói sáu rưỡi, mười giờ chưa xong.
Suốt ngày đi chơi vòng vòng
Đêm về la bịnh, bảo chồng đấm lưng.
Quanh năm nàng... mệt chừng chừng
Phải mua đồ bổ về chưng cho nàng.
Đi bác sĩ, mua thuốc thang...
Cũng không chữa hết bệnh nàng hay la.
Khi ta làm hết việc nhà...
Tự nhiên nàng khỏe, tức là... ngủ ngon.
Lúc nghĩ tới chuyện... có con
Nàng hứ một cái, chẳng còn thiết tha.
Ra đường thấy vợ người ta
Về nhà thấy vợ... thà tu cho rồi...
Nhưng lỡ ăn kiếp, ở đời
Cắn răng chịu đựng, chờ thời đổi thaỵ
Biết đâu sẽ có một ngày
Ta có cơ hội giãi bày vợ haỵ
May ra vợ có... nương tay
Ta mới sống trọn kiếp này dài lâu
Làm chồng phải nhớ lấy câu:
"Nhất vợ nhì trời", đừng ẩu... phanh thây!!!

Võ Tòng

*
Phó Thường Dân Rầy Vợ

Mở mắt ra là xách đít đi,
"Đàn bà"... thiệt thứ chẳng ra gì.
Khuyên lên, khuyên xuống, hoài, đâm mệt,
Nói nhỏ, nói to, thét, cũng kỳ.
Thằng Tý buồn bà quên bổn phận,
Con Đèo trách má mất lương tri.
Bà làm mắc cỡ gia đình quá,
Đến nỗi bạn bè thấy cũng khi!

Phó Thường Dân

*
Phải Chớp Thời Cơ

Theo tin trên Sàigòn Times số 241, trong dịp ghé thăm và chụp hình lưu niệm với thượng nghị sĩ J.M.Cain ngày 11.12.01, phó thủ tướng CS Nguyễn Tấn Dũng đã chụp hình ngay bên cạnh lá cờ VNCH, lá cờ này xưa nay vẫn hiện diện trong văn phòng của ông TNS. Sau khi chụp hình, N.T. Dũng đã có những dấu hiệu ưu tư đặc biệt. Theo một số quan sát viên, N.T. Dũng sẽ phải trả một giá rất đắt cho sự hớ hênh này. Sau đây là một lời khuyên dành cho "ông phó":

Tương lai chính trị sẽ tiêu ma
Bởi hớ hênh này, đảng chẳng tha
Phải chớp thời cơ từ bỏ đảng
Nên xin tỵ nạn chớ về nhà
Quay lưng, đi gấp theo đường chánh
Đổi hướng, chạy nhanh khỏi nẻo tà
Theo gót đàn anh đà thức tỉnh
Mới mong chuộc được tội gây ra.

Trừơng Xuân Lão

*
Phong Độ

Đầu râu trắng bạc chưa đeo kính,
Phong độ ông đây kém gì trai.
Nhàn cư hưởng lộc ông còn thọ,
Đi đứng xuống lên vẫn dẻo dai.

Bà thương bồi bổ ông tăng lực
Thần dược Vira cháo củ mài.
Bảy mươi tám tuổi còn xuân chán,
Xem ra phong độ chẳng kém ai.

Bao giờ đến lúc ông đeo kính,
Thần dược Vira cũng bằng hoài.
Lẩy bẩy chân tay đi chẳng vững,
Bây giờ phong độ chẳng bằng ai.

Anh Mười

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.