Hôm nay,  

Thơ Cù Nèo

31/12/200100:00:00(Xem: 4750)
Ý Kiến Đứa Nam Man

Đọc báo cũ trước ngày bầu cử Liên Bang Úc, đứa Nam Man thấy việc các đảng vận động cử tri bỏ phiếu nên viết bài này.

Thằng nào lên cũng sẽ làm cha,
Chẳng có thằng nào nó tốt đa.
Họ chỉ vì quyền hành họ đấy,
Ai đâu lại phục vụ ai cà.
Phe Lao Động thắng thì y vậy,
Cánh Tự Do lên cũng rứa mà.
Bụng mấy cha này toàn chứa... cứt,
Mần sao bố đĩ dám tin a.

Nếu "gánh" nào lên dám thẳng tay,
Và cam đoan với tớ điều này:
Một: Ngưng viện trợ thằng cu gấp,
Hai: Nghỉ bang giao bọn Vẹm ngay.
Thì em sẽ hết trò chơi xỏ,
Ắt tớ liền thôi giọng nói gay.
Còn cố tham gia đi vận động,
Tặng cho "gánh" nó cái mề đay.

Nam Man

Cáo lỗi: Tuần trước, do trục trặc kỹ thuật nên bài thơ "Đề Nghị Kỷ Luật Em Phan Thúy Thanh" của tác giả Nam Man đã thiếu mất đoạn chót, khiến Phan "sướng" ngôn "viên" vội vã mừng "húm". Tòa soạn thành thật cáo lỗi cùng tác giả, và sau đây xin trân trọng giới thiệu nguyên văn bài thơ như sau...

*
Đề Nghị Kỷ Luật Em Phan Thúy Thanh

Sàigòn Times số 240 có bản tin "Phát ngôn viên CS hớ hênh thú tội"! Theo bản tin này thì báo thanh niên CS số ra ngày 26/11 cho biết "khi phóng viên của hãng thông tấn Nga RIA - Novosti đặt câu hỏi về việc chính phủ Hà Nội có dự định tham gia vào phái đoàn thực hiện sứ mệnh gìn giữ hòa bình của Liên Hiệp Quốc tại A Phú Hãn hay không, thì Phan Thúy Thanh, nữ phát ngôn viên của bộ ngoại giao CSVN đã thú nhận: "Việt Nam không có kinh nghiệm và chưa bao giờ tham gia các hoạt động này". Đứa Nam Man thấy ả Phan Thúy Thanh đã thành thật khai báo là Việt Cộng xưa nay chỉ biết khủng bố chứ không lo gìn giữ hòa bình. Đây quả là điều cấm kỵ của đảng Việt Cộng nên có đề nghị như tựa bài thơ này.

Thần khẩu dường như hại xác phàm,
Nên coi "đảng" chẳng ký lô gam.
Mồm con vẹt đó vừa vô dụng,
Miệng mụ bành kia quả bất kham.
"Đảng" đã từng cho đi thực tập,
Em còn chịu khó dạy bài làm.
Không ngờ y thị ra ăn nói,
"Phản động" vầy là thiệt hết ham!

Con này kể cũng khá gian manh,
Mấy lúc gần đây... quá lộng hành.
Chứng tỏ chị ta người khoái nổi,
Phơi bày y thị kẻ ham danh.
Chê "mình" chẳng biết mần kinh tế,
Trách "đảng" còn hay tạo chiến tranh.
Đéo mẹ! Như vầy là quá lắm,
Gần chùa, dám gọi bụt bằng anh!

Tội đó, theo em: vả xéo quai,
Và cho "kỷ luật" thị dài dài.
Để chừa cái tật... phang bừa bãi,
Mà bỏ đi trò... nói mỉa mai.
Gái đó: em "yêu cầu" phải loại,
Con này: tớ "đề nghị" đừng xài.
- Ừa, cho vào trại Hỏa Lò gấp,
Để "cán bộ"... "đì" nó xảo thai.

Nam Man

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Thế là chớm thu, lá lác đác vàng. Thời gian đi rồi đến nhưng thật có đến đi chăng? Năm xưa thi sĩ Bùi Giáng từng bảo:” Đếm là diệu tưởng đo là nghi tâm” kia mà! Làm gì có đến đi, đến đi là vọng tâm sanh ra.
Adem yoq – người Uyghur - nói: “Tất cả người chúng tôi bị đưa đi.”
Năm 1979, hai Phật tử Hồng Kông cúng dường đất và tịnh tài để xây một ngôi chùa Phật giáo Trung Quốc ở Bắc Mỹ. Năm 1981 Hòa thượng Cheng và năm vị hộ pháp thành lập hội Phật giáo quốc tế.
Bình thường có thể ai cũng hiểu sinh lão bệnh tử là điều không thể tránh, nhưng khi nó đến bất ngờ thì ai cũng sợ, giống như trường hợp 2 người tại Hà Nội đã chết do “vi khuẩn lạ” làm viêm cơ tim khiến cho nhiều người dân lo lắng.
Các báo quốc tế mấy ngày qua đăng tin 39 người vượt biên lậu bị chết ngạt và cóng trong thùng xe tải tại nước Anh gây xôn xao khắp nơi. Đặc biệt các tin nhắn của cô gái Phạm Thị Trà My gởi cho ba mẹ sống ở Hà Tĩnh càng gây xúc động nhiều người Việt Nam.
Khi còn ở nhà với mẹ, tôi hay bị bà cụ mắng: “Mày có cái tật cứ vung tay quá trán con ạ.” Lúc ra ở riêng, vợ mắng tiếp: “Sao anh cứ có đồng nào là xào liền đồng đó vậy!”
Việt Nam Cộng Hòa thành lập ngày 26/10/1955, đang lúc chiến tranh nên quốc sách bảo vệ tự do được ưu tiên, nhưng không phải vì thế mà quên lãng mục đích xây dựng một xã hội dựa trên triết lý nhân bản, khai phóng và dân tộc.
Thực vậy trong thời gian qua dư luận thế giới đã thấy rõ ràng cả 2 chính đảng Cộng Hoà và Dân Chủ của Mỹ đều có chung quan điểm ủng hộ Phong trào Dân chủ Hồng Kông (Phong trào DCHK).
Ngày 23-10-2019 vừa qua, cảnh sát Anh đã chận bắt một xe tải tại vùng Essex, trong đó phát hiện 39 thi thể nạn nhân bị chết cóng trong thùng xe, vì nhiệt độ xe đông lạnh xuống đến âm 25 độ C (tức âm 13 độ F), gồm 31 đàn ông và 8 phụ nữ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.