Hôm nay,  

Duyên Ai Phận Nấy

29/09/200300:00:00(Xem: 5923)
Ôn Như Xuân là con nhà thế gia ở đất Tần. Từ nhỏ, đã mê đàn cầm đến nỗi chuyện sách đèn chẳng màng chi để ý. Mẹ là Vương thị, thấy vậy, mới gọi con đến mà dạy bảo rằng:
- Giả như con bình tâm, định trí, nghiên cứu đường hướng cho tương lai, ắt sẽ thu lượm được nhiều lợi ích. Chớ con cứ buông mình theo nốt nhạc, mà xao lãng sách đèn, thì chữ công danh chẳng bao giờ con vươn tới!
Như Xuân trố mắt ra nhìn mẹ, rồi thốt đôi lời nghe thấy mẹ thấy cha:
- Cả đời con. Lộc trọng quyền cao hay gì gì đi nữa, con cũng không màng. Chỉ mong như thế này là đã thỏa mãn lắm rồi, thì còn cần chi hơn nữa"
Vương thị đang thập phần hy vọng bỗng ào ra đau đớn, rồi nghẹn trong lòng mà nghĩ thật mông lung:
- Trời bày chi cảnh éo le để con ta không màng danh vọng, mà chỉ lo đàn ca hát xướng, rồi ở mai này nó sẽ liệu mần răng" Khi khắp thân ta da mồi tóc bạc, thì tiền của đâu lo cầu siêu cúng tế" Lúc cách biệt đôi đường không thấy đặng mặt nhau. Lúc mẫu tử phân chia hai đàng đi hai ngã…
Nghĩ vậy, Vương thị cố kềm cơn nóng giận, rồi nhìn con, mà tha thiết nói rằng:
- Con lấy đàn làm lẽ sống. Mẹ chẳng cản ngăn, nhưng chỉ muốn nhắc con: Muốn sống thì phải cần cơm gạo. Nay con chẳng lo ngày mai cho ấm cúng, thì sức đâu còn mà nhấn phím nọ kia, rồi cũng bỏ buông theo tháng ngày khổ nhọc. Chớ phải chi con lo phần cơm áo, rồi đàn địch vui mừng cũng lúp xúp chạy theo, thì mẹ dẫu đi ngay cũng không mang niềm ân hận. Chứ cứ sở thích con làm cho tới tới - mà chẳng kể gì đến mẫu tử buồn lo - thì chữ Hiếu kia con chu toàn sao đặng"
Như Xuân lặng người đi một chút, rồi ngập ngừng nói rằng:
- Nhất nghệ tinh nhất thân vinh. Nếu con đàn cho giỏi. Hát cho hay, thì chén cơm manh áo chẳng còn chi khó nữa. Ví như Trương Lương chỉ dùng tiếng sáo, mà làm tan rã tinh thần của phía bên kia, thì rõ ra chữ công danh cũng nằm trong tay với.
Đoạn, ngừng một chút để thở, thì thấy mẹ chẳng nói gì, bèn hít đại một hơi rồi ào ào nói tiếp:
- Làm người, mà chỉ biết lợi lộc công danh. Lo tìm phú quý, mà quên đi cái cảm xúc sâu xa của tâm hồn, thì thiệt là đáng tiếc!
Vương thị thấy mắt mờ cả lại, nên hốt hoảng nghĩ thầm:
- Con người ta ở đường chính đi vào nẻo tà thì dễ. Chớ ở nẻo tà mà trở về đường chính. Đã được mấy ai" Nay con ta đi vào cõi mộng. Xa rời thực tế, mà chẳng chịu lắng nghe, thì cứ coi như đã… đứt dây nôi từ hồi còn thơ dại. Có điều - nó là ruột rà thân thích - thì không thể đuổi xua. Không thể coi nhau như người dưng nước lã!
Nghĩ vậy, Vương thị bỗng đổi giận thành vui, rồi thong thả nhả buông bầu tâm sự:
- Muốn được Phúc thì phải có tiền. Nay con không lo kiêám tiền, thì lấy Phúc đâu mà để dành cho mai hậu" Đó là chưa nói cả triệu người thổi sáo. Chỉ được một Trương Lương. Cả triệu người làm thơ. Chỉ mình ên Lý Bạch. Thôi thì con đã quyết tâm mần y như rứa - thì nguyện Cậu Bà - sẽ độ lấy mình con, để ở mai sau còn thành danh hiển đạt, thì dù có phải… đậu hủ kéo dài theo năm tháng, mẹ vẫn một lòng thẳng tiến chẳng từ nan. Miễn sao con yêu có lắm vàng lắm bạc…
Một hôm. Như Xuân đi chơi sang đất Tấn. Qua ngôi đình cổ. Chợt thấy người thấm mệt, bèn buộc ngựa ở ngoài cổng rồi vào hiên nghỉ ngơi, bỗng thấy một đạo sĩ ngồi xếp bằng, dựng gậy trúc vào vách, có cây đàn cầm bọc trong túi vải hoa, bèn thấy trong lòng dâng lên một cảm tình đồng điệu, liền hớn hở hỏi rằng:
- Đạo sĩ cũng thích chơi đàn cầm hay sao"
Đạo sĩ mĩm cười, đáp:
- Ta vốn không biết đánh, nên mong muốn tìm người giỏi mà học.
Đoạn, lấy đàn ở túi ra trao cho Xuân. Xuân xem thấy vân đàn tuyệt đẹp. Gảy qua mấy tiếng. Âm thanh trầm bổng lạ thường. Xuân càng thích chí, liền tiện tay dạo ngay một khúc… ruột cho Đạo sĩ biết trời cao đất rộng. Đạo sĩ khẽ mĩm cười mà chẳng nói năng chi, khiến Xuân đem hết sở trường ra biểu diễn. Lúc xong, Đạo nhân mới chép miệng mà nói rằng:
- Kể cũng hay đấy, nhưng chưa đủ để làm thầy bần đạo!
Xuân cho là nói khoe khoang, nên bực mình đáp:
- Trăm nghe không bằng mắt thấy. Vậy xin Đạo sĩ cho kẻ hèn này mở mắt được hay chăng"
Đạo sĩ liền lấy cây đàn đặt lên đùi. Vừa mới dạo đã thấy chim chóc hằng trăm con xúm lại, đậu đầy hết cành cây ở sân đình. Xuân kinh ngạc, phục xuống lạy xin thụ nghiệp. Đạo sĩ gảy đi gảy lại ba lần. Xuân lắng tâm chú ý, mới hiểu được đôi chút. Đạo nhân liền bảo Xuân gảy thử, rồi sửa lại những chổ sai, đoạn nói với Xuân rằng:
- Nếu ngươi chuyên cần luyện tập, thì mai này. Khỏi phải lo đến cơm áo làm chi nữa!
Xuân cúi đầu lạy tạ, rồi ra sức luyện tập. Chẳng bao lâu danh tiếng rền vang trong thiên hạ. Ngày nọ, Xuân chạnh lòng nhớ mẹ nên trở về đất Tấn. Lúc còn vài chục dặm nữa thì trời đã về chiều, lại đổ mưa, không làm sao đi được. Thời may thấy một cái cổng, liền chạy thẳng vào trú tạm ở hàng hiên, cho người thôi ướt át. Một lúc sau. Có một cô gái tuyệt đẹp đi ra. Thấy người lạ hốt hoảng chạy vào. Xuân chưa biết tính làm sao cho phải phép, chợt có một bà cụ mở cửa… dzọt ra, rồi lớn tiếng hỏi rằng:

- Ông là ai" Sao lại đến đây trong lúc chủ nhà không hay biết"
Xuân vội vàng nói rõ họ tên, rồi đem chuyện lỡ đường ra mà kể. Kể xong, mới nhỏ nhẹ thưa rằng:
- Trời tối lại mưa to. Vãn sinh chẳng thể nào về kịp. Vậy xin gia chủ rộng lòng, cho kẻ này tá túc được hay chăng"
Bà cụ ngẫm nghĩ một lát, rồi mạnh dạn đáp rằng:
- Ngủ nhờ cũng hổng sao, nhưng không có chiếu giường. Thôi thì hãy tạm trải rơm ra mà nghỉ.
Nói xong, liền vào nhà trong lấy rơm ra trải trên mặt đất. Ý tứ rất ân cần, kỷ lưỡng. Xuân thấy vậy, mới thì thầm bảo dạ:
- Người đàn bà này có lòng nhân nghĩa, lại tận tụy với người. Cho dẫu không quen cũng chìa tay ra vớt - thì con gái của bà - Hẳn đã thừa hưởng được nơi bà lòng nhân hậu. Ta mà được người con gái này nhận lời làm vợ, thì dù có bị Cậu Bà gọi về cư ngụ ở cõi trên. Cũng yên lòng nhắm mắt!
Nghĩ vậy, Như Xuân thấy trong lòng ấm lại, liền mạnh dạn hỏi rằng:
- Thưa bà! Tên họ bà là chi"
Bà cụ đáp:
- Ta họ Triệu.
Như Xuân lại hỏi:
- Còn cô gái này là ai"
Bà cụ mĩm cười đáp:
- Nó tên là Thảo Nương. Con gái của già này.
Xuân nhìn qua thấy đôi má của Thảo Nương hây hây đỏ. Miệng cười chúm chím. Tóc sẽ sàng bay, khiến lòng dạ xôn xao không làm sao… tịnh được. Mãi một lúc sau, mới vòng tay lại mà thốt đôi lời nghe mát ruột mát gan:
- Cây muốn ngay phải uốn. Vợ muốn cưới phải… tòng. Nếu cụ không chê vãn sinh là người thanh bạch. Chưa tạo được công danh, thì có thể cho vãn sinh cưới Thảo Nương về làm vợ…
Bà cụ chau mày suy nghĩ:
- Thói đời hễ đạp gai thì lấy gai mà lể. Ngộ biến phải tùng quyền. Nay con ta ẩn mình trong tăm tối. Chưa biết thiệt hơn, mà vớ phải đứa… rách te tua về làm… kỷ vật, thì không nói cũng biết chằng ăn trăn quấn. Cũng tan phận mà hồng chớ được mẹ gì đâu. Cũng một nắng hai sương lo hầu lo hạ, thì lúc í có còn vui duyên thắm" Hay khổ nhọc mút mùa phai nhạt cái hồng nhan. Phai đi cái hương sắc hoa đồng cỏ nội…
Nghĩ vậy, bà cụ mới nhìn thẳng vào mắt của Như Xuân, rồi chậm rãi nói rằng:
- Ông với Thảo Nương mới gặp lần đầu. Chưa hiểu tính nhau, thì sao tính chuyện trăm năm ở đời với nhau được" Há chẳng vội lắm ư"
Như Xuân lắc đầu đáp:
- Biết đâu chỉ quen nhau giây phút rồi trở thành phu phụ. Lại nữa, đời người sống được bao lâu, thì lo chuyện hợp hung làm chi cho mệt xác. Chắc ăn nhất là sống được ngày nào. Hãy thỏa thích ngày đó. Còn hơn sợ nọ sợ kia, mà đánh mất đi tơ hồng đang ẩn hiện.
Bà cụ nhăn mặt lại ra chiều khó nghĩ, rồi tiếp tục hỏi rằng:
- Ông là cột trụ của gia đình - mà thiếu chén cơm ăn - thì dẫu có muốn cũng không sao mà gả được.
Xuân sợ duyên nợ không thành, nên lôi cây đàn ra, rồi vội vàng đáp:
- Vãn sinh dẫu không làm lụng chân tay, nhưng với cái ni cũng đủ sức lo cho vợ hai mùa mưa nắng!
Đoạn, không để cho bà cụ nói năng gì nữa cả. Xuân bèn đem hết ngón nghề đã học được của thầy ra biểu diễn. Đánh tới đâu, Thảo Nương nghiêng mình theo tới đó. Bà cụ thấy vậy, mới giật mình bảo dạ:
- Trâu chậm uống nước dơ. Trâu ngơ ăn cỏ héo. Thằng này mà không chụp liền tay, e mai sau sẽ nẩy sinh điều hối hận. Chừng lúc đó có muốn nhào muốn tới. Chắc chẳng thể nào dzớt lấy được đâu!
Rồi đợi đến lúc Như Xuân dừng ngón đàn lại, bà cụ mới gọi Thảo Nương đến gần bên, rồi nhẹ nhàng nói rằng:
- Hạnh phúc lúc nào cũng có cánh. Nếu con không giữ. Nó sẽ bay mất. Nay có ông ni muốn hỏi con làm vợ. Con nghĩ thế nào" Có thể đôi lời cho mẹ rõ được chăng"
Thảo Nương thẹn thùng đáp:
- Áo mặc sao qua khỏi đầu, nên chuyện nợ duyên mẹ toàn quyền quyết đoán. Chẳng phải rầu lo. Không khéo ảnh hưởng đến… van tim ba hồi thông, nghẹt…
Bà cụ âu yếm nhìn con, mà nghe lòng dâng lên một nỗi niềm khôn tả, rồi khoan khoái nghĩ thầm:
- Con cái khi lớn lên, thường chạy theo tình yêu mà bạc tình với cha mẹ, đến nỗi một năm không về thăm mẹ được một lần. Còn con ta. Trước vuông tròn chữ Hiếu. Sau xem nhẹ tình riêng, thì đúng với cái tên Thảo Nương môt đời đang gánh lấy.
Đoạn, nắm chặt tay con, rồi tha thiết nói rằng:
- Mẹ thương con, nhưng không thể trưởng thành dùm con, nên con phải tự đối diện với thực tế mà xây dựng đời mình. Mẹ chỉ có mấy phần báu vật - đợi lúc theo chồng mà tặng trao - để qua đó con vun đắp cho đời mình thanh thản!
Như Xuân nghe thế, mới mừng mừng bảo dạ:
- Diễm phúc nhất của người phụ nữ là kiếm được nhiều tiền. Diễm phúc nhất của người đàn ông là cưới được người phụ nữ mần y như rứa. Nay ta lấy được người vợ vừa đẹp vừa hiền, lại có báu vật cầm tay, thì tưởng cõi nhân sinh chẳng còn ai hơn thế!
Và trong lúc đang ầm vang dệt mộng. Chợt thấy bà cụ chỉ vào tim, rồi rộn ràng nói tiếp:
- Báu vật của mẹ đựng trong mấy cái túi này. Túi đựng lòng nhiệt thành. Túi đựng sự cảm thông. Túi đựng niềm tha thứ. Túi đựng lòng nhẫn nại. Vậy khi con về nhà chồng. Hãy rộng rãi mà cho - thì hạnh phúc trăm năm - Dẫu muốn mất cũng không làm sao mất được…

Mõ Sàigòn

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo CNN, một người đàn ông Đức 63 tuổi đã tử vong do nhiễm trùng hiếm thấy, sau khi được chú chó của mình “liếm yêu”.
NEW YORK (VB) -- Diễn hành mừng Lễ Tạ Ơn do Macy's thực hiện đã tổ chức hôm Thứ Năm 28/11/2019 tại New York, bất kể quan ngại thời tiết
Thông cáo báo chí của Bộ ngoại giao Trung Cộng cảnh cáo: sẽ có những biện pháp ứng phó cứng rắn nếu Washington tiêp tục hậu thuẫn dân biểu tình Hong Kong.
Hội nghị hợp tác Hồi Giáo (OIC) giữ im lặng trước thảm cảnh đàn áp người thiểu số Ui-ghur theo đạo Hồi tại tỉnh Xinjiang trong vùng tây bắc Hoa Lục - khoảng 1 triệu người Uighur bị đưa vào trại lao cải trá hình là trại huấn nghiệp.
Dân Iraq chống chế độ tham nhũng, bất lực tiếp tục biểu tình - ít nhất 15 người thiệt mạng hôm 27-11 tại Narisiya thuộc miền nam. Số người bị thương là 150.
Khoảng 1000 máy kéo từ từ tiến vào thủ đô Pháp để phản đối các chính sách của TT Macron –-nông dân nói: các chính sach và giao thương quốc tế gây thiệt hại nông nghiệp và hạ thấp mức sống của người sản xuất.
Di dân từ Liên Âu nhập cư vương quốc UK năm 2019 được ghi nhận ở mưc thấp nhất từ 2003.
Hội nghị của cơ quan không gian châu Âu họp tại Tây Ban Nha tuần này đã biểu quyết chấp thuận ngân sách 14.4 tỉ euro, là dự chi xứng hợp với các nỗ lực phát triển kỹ nghệ không gian của Hoa Kỳ và Trung Cộng.
Bộ trưỏng hải quân Richard Spencer bị ép từ chức khi định cưỡng lại lệnh khoan hồng của TT Trump dành cho 1 trung đội trưởng SEAL, là đơn vị ưu tú của hải quân
ĐS Hoa Kỳ tại tổ chức Liên Âu bị 3 phụ nữ tố cáo tấn công tình dục.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.