Hôm nay,  

Hà Nội Sắp Hết Lẳng Lơ?

03/10/200300:00:00(Xem: 5067)
Lâu lâu, anh khổng lồ Trung Quốc cựa mình một cái nhẹ, cũng đủ làm các nước láng giềng rung động. Thế là các nhà phân tích và báo giới lại phải vất vả suy đoán xem tâm ý đàn anh phương Bắc này thật sự muốn gì"
Và trong danh sách những điều ước của Bắc Kinh, thì tham vọng nào sẽ chiếm ưu tiên: chiếm trọn gói đảo Trường Sa" hay khai thác dầu thềm lục địa Bể Đông" hay bành trướng lãnh thổ nuốt gọn Đông Nam Á" hay chỉ khiêm tốn mở rộng thị trường tự do mậu dịch cấp vùng"
Tuy nhiên, cứ hễ phía đệ tử của Lý Thụy Tiên Sinh nhúc nhích chút gì thân Mỹ, lập tức con cháu Mao Chủ Tịch lại thò tay nắn gân sách nhiễu chút đỉnh. Thí dụ, như mấy năm trước, hồi Nga nói sắp rút khỏi Cam Ranh, Việt Nam nói chưa biết tính làm sao, ông Tướng Mỹ ở Guam nói gạ ý là Mỹ cũng muốn có thêm chỗ tránh bão ở Đông Nam Á, mấy hãng du lịch Mỹ cũng nhảy vào nói đang cần chỗ khai thác, lập tức chủ tịch Giang Trạch Dân bèn nhảy lên máy bay mà bay qua, cởi áo, phóng người xuống bờ China Beach ở Đà Nẵng mà ngâm bụng phệ tắm cả buổi, làm bẩn cả một góc biển.
Thế là Hà Nội bèn nói không có ý đưa Cam Ranh khai thác quân sự nữa làm chi. Một Giang đồng chí nhảy xuống Biển Đông tắm là đủ rồi, chứ hơn 1 tỉ anh nhảy xuống thì sẽ rụng thêm vài chục thác Bản Giốc nữa.
Mấy hôm nay, Bắc Kinh lại lên án Việt Nam "chận bắt ngư thuyền Trung quốc trong vùng biển tranh chấp tại Vịnh Bắc Bộ." Bình thường, những chuyện đánh cá lậu bị bắt, bị phạt và đuổi về là thường. Tuy nhiên, lần này chính Bộ Ngoại Giao Trung Quốc cố ý làm lớn chuyện.
Theo tin Reuters thì: “HÀ NỘI - Phát ngôn viên Lê Dũng của Bộ ngoại giao CSVN hôm thứ tư báo tin ngư thuyền Trung Quốc và thuyền viên bị bắt giữ ngày 23-9 đã được trả tự do hôm Thứ 7 sau khi đã hoàn tất các thủ tục pháp lý - Lê Dũng không cung cấp các chi tiết.
Phái viên Reuters nhắc lại rằng nhà chức trách CSVN thường tịch thu dụng cụ và phạt tiền tàu đánh cá của ngoại quốc xâm phạm hải phận VN.
Trước đây, Lê Dũng tuyên bố rằng tàu đánh cá của Trung Quốc đang hoạt động bát hợp pháp sâu trong lãnh hải của VN khi bị tàu tuần phát hiện, nhưng phản bác tố cáo của Bắc Kinh rằng ngư thuyền Trung Quốc bị bắn. Dù vậy, quốc khánh Trung Quốc vẫn được tổ chức hôm thứ tư tại Hà Nội.”
Bình thường, trước giờ các chuyện này là êm êm thu xếp. Mà là cấp nhỏ nói chuyện, chứ không để cấp Bộ nói. Cùng lắm là Biên Phòng cấp tỉnh. Nhưng sao làm ầm vậy" Thấy rõ là Hà Nội muốn im im rồi mà...
Lý do đơn giản, suốt tuần qua là một loạt các tin như Bộ Trưởng Quốc Phòng Hoa Kỳ Donald Rumsfeld mời Tướng CSVN Phạm Văn Trà sang thăm Mỹ. Lại nói là tàu chiến Mỹ sắp ghé cảng Việt Nam. Cũng trong tuần, Ngoại Trưởng Nguyễn Dy Niên đi New York dự hội nghị LHQ, rồi về Washington DC mở tiệc tiếp tân một số vị dân cử Hoa Kỳ. Chưa hết, tuần sau (đúng ra là cuối tuần này, đầu tháng 10), ông Bộ Trưởng Kế Hoạch và Đầu Tư CSVN là Võ Hồng Phúc tới thăm Hoa Kỳ.
Thế nào Bắc Kinh cũng bực bội, nhức đầu: Ủa, bộ Mỹ không bàn chuyện nhân quyền nữa sao" Mới gần đây, TT Bush ký lệnh trừng phạt kinh tế Miến Điện vì bắt giam bà Aung Suu Kyi, mà sao khi Hà Nội bắt cóc thầy tu Thượng Tọa Trí Lực, đưa công an hù dọa, ngăn cản quý thầy về dự Hội Nghị Giáo Hội PGVNTN ở Bình Định, bỏ tù ba người cháu của Linh Mục Nguyễn Văn Lý... mà Mỹ vẫn im ru bà rù"

Thế cho nên, Bắc Kinh mới ầm ĩ chuyện bắt tàu đánh cá, điều rất thường xảy ra tại biên giời biển hai nước. Ngư dân nghèo, tham lưới, được trớn theo con nước, thì lấn qua hải phận là thường. Cũng y hệt như ngư dân Việt qua biển Cam Bốt, và ngược lại. Có gì mà ầm ĩ" Nhưng đây là cú nhắc nhở hay nhất của đàn anh Hoa Lục. Không có chuyện này, cũng sẽ có chuyện khác.
Tuy nhiên, hướng đi của nhà nước Hà Nội đã thấy rõ. Không lùi được nữa: Trên nguyên tắc là phải đi dây giữa Mỹ và Trung Quốc. Nhưng trên thực tế, Hà Nội phải thân Mỹ hơn.
Lý do thứ nhất là vì kinh tế. Hai thị trường xuất cảng lớn nhất của Việt Nam trong nhiều mặt hàng là Hoa Kỳ và Tây Âu. Trong các năm gần đây, mức tăng ào ạt xuất cảng chủ yếu là nhờ Hoa Kỳ, sau bản thương ước BTA (với Mỹ). Trong khi đó, Trung Quốc đã, đang và vẫn sẽ là đối thủ cạnh tranh với Việt Nam, vì cũng xuất cảng cùng các mặt hàng chủ lực của Việt Nam. Thêm nữa, trong chiến dịch Về Nam (Go South) mà Đài Loan phát động, đã kêu gọi các đại tư bản Đài Loan thay vì đầu tư vào Hoa Lục, mà hãy ưu tiên đầu tư về hướng Nam, tức là vào Việt Nam, Cam Bốt, Thái Lan... Tiền vào, cũng có nghĩa là ảnh hưởng vào. Cùng lúc, Hà Nội đang thực thi kinh tế vùng AFTA, và khối này tương lai đang hy vọng kết chặt kinh tế thành một cơ cấu chặt hơn kiểu như Liên Âu. Thân gái 12 bến nước, nhưng lòng em thấy rõ là hết ưa chàng Mao với chàng Giang rồi. Có nghĩa là, cuộc chiến kinh tế đang kéo Việt Nam ngày càng xa đàn anh Bắc Kinh.
Lý do thứ nhì là viễn ảnh sóng gió Bể Đông. Nhà phân tích Alan Boyd trên Asia Times nhận xét khi Trung Quốc loan báo hợp tác với Phi Luật Tân về nghiên cứu khai thác tài nguyên (nói thẳng: dầu hỏa) vùng đang tranh chấp ở Trường Sa, và ngỏ lời mời các nước khác cùng hợp tác, thì "Việt Nam sẽ không bàn chuyện này với Trung Quốc bao giờ," vì chính hải quân Việt Nam đã giao chiến với Trung Quốc năm 1988 và 1992 tại Trường Sa. Thêm nữa, còn một hợp đồng khai thác dầu mà Việt Nam đã ký với công ty Mỹ Conoco-Phillips để tìm dầu vùng Tây Nam của Trường Sa, thì lại đụng với hãng dầu quốc doanh Trung Quốc CNOOC đã ký hợp đồng với hãng Mỹ Crestone Energy năm 1992 để khai thác khu mỏ Wan'an Bei-21. Hai vùng khai thác này chồng lên nhau, thế là không hợp đồng nào nhích thêm nữa được.
Dĩ nhiên, Hà Nội vẫn sẽ lẳng lơ đi dây tới cùng (cho tới ngày lên xe hoa"). Nhưng thấy rõ rồi. Đảng CSVN đã đón gió trở cờ rồi: Không thân Mỹ là hỏng hết. Thêm nữa, con cháu cán bộ gửi đi du học ở Mỹ cả rồi, có dám gửi đứa nào qua Bắc Kinh học đâu. Thêm nữa, các trang web từ Hà Nội bật lên là thấy có pha trộn hoặc có trang đã hoàn toàn viết bằng Anh ngữ, đâu có chuyện hiển thị chữ Hoa đâu. “Thân Mỹ.” Đó cũng là thông điệp mà Ngoại Trưởng Nguyễn Dy Niên đang nói với quốc hội Mỹ ở Washington DC vậy. “Em muốn mời chàng đưa pháo thuyền vào thăm hải cảng của em...” Dù nói rất là thì thầm như bên tai tình nhân, với một giọng rất là ngựa của một nhà ngoại trưởng, nhưng Bắc Kinh với tài nghe ngàn dặm nhất định phải là nghe rất rõ. Thế nên Bể Đông mới có chuyện.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Người dân VN vì sống ở quê nhà khổ quá nên ai cũng muốn tìm đường đi ra nước ngoài để làm ăn kiếm tiền giúp bản thân và gia đình, vì vậy mới dễ làm mồi cho các cá nhân và tổ chức buôn người lợi dụng, như trường hợp ông Lâm Nguyên Bách ở tỉnh Phú Yên bị gạt đi di dân lậu qua Mỹ rồi phải quay về để tiền mất tật mang
Hôm 13 tháng 11 là ngày bắt đầu phiên xử Luật Sư Trần Vũ Hải tại Nha Trang, nhưng công an đã bao vây tại phiên tòa không cho ai vào dự kể cả phóng viên báo quốc doanh
Westminster (Bình Sa)- - Tối thứ Ba ngày 12 tháng 11 năm 2019, tại hội trường Thành Phố Westminster số 8200 Westminster Blvd CA.92683, Nhóm Westminster United do ông David Johnson, phát ngôn viên của nhóm đã tổ chức buổi họp báo để thông báo kết qủa vận động cử tri tham gia ghi tên bãi nhiệm ba vị dân cử thành phố, bao gồm Thị trưởng Tạ Đức Trí, Phó thị trưởng Kimberly Hồ, và Nghị viên Charlie Nguyễn Mạnh Chí.
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Hậu về ôm bà Hai nức nở thủ thỉ: - Con khổ quá mẹ, bác sĩ nói con vô sinh!
Nước nghèo, dân số tương đối, nhưng rác nhựa lên hàng dư thừa… Đó là chuyện VN.
Phật tử đến chùa đã quen dần với hình ảnh Đức Phật Di Lặc có sáu chú điệu (lục tặc: 6 tên giặc) chơi giỡn, thọc loét và ngoáy rún của ngài. Hình ảnh đã để lại một bài học chánh niệm tự tại rất dễ thương.
Ngày 09 tháng 11 năm 1989 – nhân dân Đức hai miền đã phá sập bức tường Bá Linh. Một sự kiện lịch sử dẫn tới thống nhất nước Đức sau đó 11 tháng và một loạt cách mạng lật đổ chế độ CS độc tài các nước Đông Âu và Liên Xô.
Nền kinh tế Anh tăng trưởng yếu nhất gần 1 thập kỷ trong quý 3 vừa qua, khi những bấp bênh xung quanh vụ "ly dị" chưa có hồi kết giữa Anh với Liên minh Châu Âu (EU) – hay còn được gọi là Brexit - tiếp tục đè nặng lên các hoạt động kinh tế.
MEXICO - TT Morales bị tố cáo gian lận bầu cử, bị quần chúng xuống đường biểu tình bao vây.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.