Hôm nay,  

Giã Từ Tháng Mười

11/1/200300:00:00(View: 5183)
Như đã viết chào em tháng mười với nỗi xôn xao thì ngày cuối tháng với lễ Halloween ma quỷ đã tới, chấm dứt ba mươi mốt ngày đa sự.
Tài tử to con, có người gọi là cơ bắp, Arnol Schwarnneger, người hùng trong phim Terminator nổi tiếng, thuộc đảng Cộng hòa, trong một sự xếp đặt kỳ diệu của số phận may mắn giống như xi nê, đã đắc cử thống đốc California với cuộc bầu cử bãi nhiệm đương kim thống đốc Gray Davis của đảng Dân chủ. Là di dân gốc Aùo được hai chục năm, giọng tiếng Anh của ông nghe rất là gần gũi với các sắc dân thiểu số cũng là người từ các nước khác tới xứ Mỹ này, xoá đi mặc cảm khi nói chuyện trước công chúng của họ. Nó cũng biểu hiện một điều tiểu bang Cali là thiên đường của di dân.
Chuẩn bị nhậm chức vào tháng mười một thì lửa rừng bốc cháy thiêu hủy cả mấy trăm ngàn mẫu, gần ba ngàn căn nhà thiêu hủy và mấy chục người chết, là vụ cháy rừng lớn nhất của tiểu bang trong vòng mấy chục năm nay. Khi đang viết thì lửa có vẻ tạm dừng vì trời chợt trở lạnh, khác với mấy ngày trước nóng và gió đã giúp thần hỏa lan tràn.
Tháng mười có một tin đáng chú ý là Trung quốc đã thành công với phi thuyền Thần châu đưa người lên không gian, phi hành gia Dương Lợi Vỹ trở thành một Tôn Hành Giả bay lên trời, giấc mơ mấy ngàn năm của dân tộc tự hào là con trời này. Người VN vốn bị ảnh hưởng và bắt chước Tàu rất nhiều, không biết là theo được bao nhiêu phần trăm của đàn anh để nền khoa học kỹ thuật tiến bộ hầu giúp đất nước phát triển.
Tháng mười nước Mỹ vẫn dậm chân tại chỗ với nền kinh tế không khá vì thất nghiệp nhiều. Cuộc xâm chiếm nước Iraq đang bị sa lầy vì chi phí trên 80 tỉ đô một năm với hơn trăm ngàn binh sĩ mà tình hình chưa thấy gì ổn định vì những vụ đánh bom tự sát và tấn công lẻ tẻ của du kích và những tên khủng bố đã lên cao.
Người ta bắt đầu so sánh cuộc chiến Việt Nam mấy chục năm trước với Iraq bây giờ, dĩ nhiên có khác nhiều, nhưng có điểm giống là lính Mỹ đang ở thế thụ động phòng thủ, trở thành những cái bia để quân thù bắn sẻ, ném lựu đạn, trên một đất nước xa xôi mà họ đổ quân tới. Cái khổ của họ là không phân biệt được đâu là người dân thân thiện, đâu là kẻ địch trong đám đông quần chúng.
Bài học lịch sử vẫn còn giá trị, chỉ tiếc là người ta mau quên, hoặc là bị những tham vọng che mờ trí phán đoán của người lãnh đạo cường quốc hàng đầu thế giới.
Tháng mười kết thúc với một tin buồn cho cộng đồng VN tại San Jose cũng như toàn quốc với sự tuyên bố của đại bồi thẩm đoàn chiều thứ năm 30-10-03,rằng cảnh sát Chad Marshall vô tội trong vụ y vào nhà bắn chết chị Trần Thị Bích Câu đêm chủ nhật 13-7-03.
Người ta nghĩ rằng công tố viên vì áp lực của quần chúng trong đó có cộng đồng VN và nhiều sắc dân khác cũng như báo chí truyền thông đã đưa vụ này ra trước phiên toà công khai với 18 đại bồi thẩm nhằm xoa dịu sự căng thẳng, nhưng đã có sự sắp xếp, tính toán để tạo cơ hội cho viên cảnh sát trắng án.
Ngay từ ngày đầu của phiên toà, viên công tố là phó biện lý Dan Nishigaya đã đưa ra hình ảnh nạn nhân là một người có hồ sơ mang bệnh tâm thần qua những lần gọi cảnh sát trước đó. Có ba nhân chứng chủ yếu chứng kiến giây phút giết người là người chồng không hôn thú Bùi Quang, cảnh sát viên Tom Mun và Chad Marshall. Tất cả đều khai là từ 5 cho tới 7 giây từ khi cảnh sát bước vào nhà là súng nổ.
Công tố viên đã khôn khéo cho Marshall ra toà cuối cùng để lời khai của y trở thành ấn tượng mạnh mẽ trong đầu óc của bồi thẩm đoàn, che mờ đi lời khai của Bùi Quang vốn khác với viên cảnh sát này.
Chad Marshall kể rằng chị Bích Câu tay nắm con dao bào có cạnh bén, dơ cao về hướng Bùi Quang cùng hai đứa con nhỏ. Y lo rằng có sự nguy hiểm cho họ nên bước tới, một tay vòng qua hai đứa bé, một tay rút súng bảo chị buông dao xuống. Y nói rằng chị đã la to bảo cảnh sát đi ra. Tới lúc thấy chị dơ cao con dao bào thì y nổ súng và Bích Câu té xuống.

Với một sự khai báo rành rẽ mà người ta tin rằng đã có sự tập dợt kỹ càng của dân nhà nghề trong ngành luật pháp, với một giọng nhẹ nhàng, một đôi mắt đượm vẻ buồn mà báo chí Mỹ cho là tỏ vẻ hối tiếc của Chad Marshall, nhưng có người đi coi phiên toà cho là y đóng kịch, có thể đã gây cảm tình với bồi thẩm đoàn.
Chỉ có ba nhân chứng mà hai viên cảnh sát nên phần thua đã thuộc về người tình của nạn nhân. Vả lại viên công tố chỉ hỏi những câu cho có lệ chứ không xoáy sâu vào các chi tiết để tìm ra sự thật. Cũng dễ hiểu thôi vì họ vốn đại diện cho chính quyền, cùng làm việc với nhau, việc gì phải làm khó nhau.
Những lời khai của nhân chứng trước toà thường không sát với sự thật vì ai cũng muốn dành phần thắng về mình. Cho nên có lúc phải dùng sự suy luận để tìm hiểu cái gì đã xảy ra.
Thứ nhất là cảnh sát không dưng vô cớ bắn người. Thứ hai nạn nhân không lẽ dùng dao chém con mình và chồng mình. Thứ ba nạn nhân vốn nhờ cảnh sát giúp đỡ trong nhiều lần trước.
Xin nhắc lại một lần nữa suy luận của người viết như sau:
Buổi chiều chị đã gọi 911 nhờ cảnh sát giúp mở cửa buồng bị khoá từ bên trong nhưng họ từ chối. Buổi tối cảnh sát đến là vì có cú gọi của hàng xóm nói là hai đứa con chạy ra đường Taylor đông xe nguy hiểm. Khi hai viên cảnh sát đến gần nhà, nghe tiếng la hét cải vả bên trong, gõ cửa thì Bùi Quang mở cửa và nói là: " She is crazy" (cô ta khùng). Bích Câu đang ngồi tay cầm con dao bào, miệng thì la hét, đầu óc đầy bực tức, thấy cảnh sát bất ngờ bước vào thì đứng dậy theo phản ứng tự nhiên, tay vẫn còn cầm con dao bào quơ quơ. Chad Marshall vì nghe câu nói của Bùi Quang nên nghĩ là chị đang nổi điên, mà tay lại có con dao, khoảng cách hai người gần, và anh ta chỉ kêu lên mấy tiếng " hey, hey" rồi rút súng bắn vào nạn nhân. Cũng có thể anh ta bảo chị bỏ dao xuống nhưng khả năng tiếng Anh chị kém và đầu óc lại không sáng suốt nên không kịp hiểu nguy hiểm gần kề.
Và chỉ trong mấy giây Marshall bóp cò, viên đạn đi thẳng vào ngực người phụ nữ VN nhỏ bé. Diễn tả thì dài dòng nhưng tình thế xảy ra rất mau chóng để tạo nên thảm kịch.
Nếu Bùi Quang không nói câu: "She is crazy" , nếu Chad Marshall không có máu lạnh, nếu Bích Câu là một người da trắng, thì vụ sát nhân đã không xảy ra.
Một nỗi oan khiên là chị vẫn tin tưởng ở cảnh sát sẽ giúp đỡ mình như những lần trong quá khứ, nhưng lần này chính họ đã giết chị.
Bà hàng xóm kêu cảnh sát đã hối tiếc về cú gọi và nói là sau này sẽ chẳng làm điều đó nữa.
Nhiều người không đồng ý về phán xét của đại bồi thẩm đoàn. Cảnh sát được huấn luyện rút súng là phải bắn vào trọng tâm của đối phương để kết liễu mau lẹ sự nguy hiểm gây ra cho họ, nhưng vấn đề là lúc nào thì nên rút súng, người cảnh sát đâu phải là robot, phải có sự phán đoán tình thế chứ.
Sau vụ này cảnh sát nói là sẽ xét lại về cách huấn luyện nhân viên. Luật cho phép cảnh sát bắn trong trường hợp như vậy, luật vốn lạnh lùng. Nhưng vấn đề tôn trọng nhân quyền lại ấm áp tình người nên nếu cộng đồng VN tạo được áp lực mạnh mẽ để có một phiên tòa khác xử Chad Marshall về tội vi phạm quyền làm người như sắc dân da đen đã làm năm 1992 vụ Rodney King.
Còn vụ kiện đòi bồi thường tài chánh thì sau vụ xử trắng án viên cảnh sát thì phía nạn nhân có vẻ không được thuận lợi cho lắm.
Dù sao thì những nhà đấu tranh của cộng đồng VN đã làm hết sức mình, tên Chad Marshall đã đi vào ký ức đồng hương như là một người cảnh sát có máu lạnh dựa vào luật pháp để giết người bừa bãi, tên này nên loại ra khỏi ngành.
Như là một tin buồn cho đồng hương, là một dịp để chúng ta nhìn lại thực lực của cộng đồng, để biết là nước Mỹ ngoài khía cạnh tự do nhân quyền còn có những lúc tàn nhẫn lạnh lùng mà người di dân thiểu số cần biết để mà sinh tồn và phát triển.
Giã từ tháng mười, trời bắt đầu lạnh và mau tối cho cảm giác u ám của thu đông.
San Jose 31-10-03

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
DB Rick Miller thuộc Đảng Cộng Hòa, đại diện khu vực Sugar Land, đã bị phản ứng gay gắt sau khi ông chụp mũ các đối thủ tranh ghế ông chỉ vì họ là người Mỹ gốc Á trong địa hạt đông ngưởi gốc Á.
Ai quyết tâm đi tìm chân lý và hướng thượng cuộc đời trong tinh thần – Tu là cõi phúc – đều hưởng được sự bình an trong tâm hồn, tức là hưởng được hạnh phúc, Thiên đàng, Niết bàn, Cõi phúc ở trần gian
nữ tài tử Julia Roberts và cựu đệ nhất phu nhân Michelle Obama sẽ có chuyến đi đặc biệt thăm Việt Nam trước khi sang Malaysia dự chương trình "Leaders: Asia-Pacific"
ông có tập Thơ Lửa, cùng làm với Đoàn Văn Cừ, gồm những bài thơ đề cao cuộc kháng chiến chống Pháp, do Cơ quan Kháng chiến Liên khu III xuất bản, được in ở Thái Nguyên năm 1948
James Nguyen Fernandes, 43 tuổi, bị buộc tội 6 vụ tấn công, gồm 2 tội tấn công cố ý sát hại, và 6 tội phạm tội liên quan súng, theo hồ sơ tòa án cho biết.
Cục Cảnh sát Hình sự của Bộ Công an mới đây thừa nhận Việt Nam là một “điểm nóng” của nạn buôn người và di cư bất hợp pháp, với lợi nhuận hàng năm lên đến hàng chục tỉ đôla.
Khi chưa thấy ánh mặt trời, Tôi đã cảm nhận được muôn ngàn đau khổ, Của mẹ cha, Của bà con và của muôn triệu người dân gần xa trong nước, Lúc mẹ ôm bụng bầu chạy từ chỗ nầy sang chỗ khác,
Theo bản tin từ đài KUSI, Dân biểu Cộng Hòa Duncan D. Hunter cho biết ông sẽ nhận một tội sử dụng sai trái quỹ vận động khi ra tòa vào hôm Thứ Ba ngày 3 tháng 12/2019 trước Chánh án Thomas J. Whelan.
Mùa cháy rừng hiện nay nêu bật việc cần phải nhanh chóng đạt được các mục tiêu loại bỏ carbon đầy tham vọng của California, và bản báo cáo ‘Lộ Trình 2045’ đặt ra sơ đồ định hướng để đạt được mục tiêu đó
Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump hôm Thứ Hai, 2 tháng 12, lên án các nhà Dân Chủ tại Hạ Viện về việc tổ chức điều trần luận tội trong khi ông đang dự hội nghị thượng đỉnh NATO tại London


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.