Hôm nay,  

Vui Buồn Nghề Nail

02/09/200100:00:00(Xem: 7353)
CHUYỆN DÀI DÀI THẨM MỸ: CÓ ĐAU MỚI ĐẸP

Hôm qua mới đăng bản quảng cáo, hôm nay đã có kết quả.
Giờ trưa có cô khách người Mễ. Mới đầu cổ nói cần nhổ cặp chân mày bằng sáp. Vinh đã có bằng thẩm mỹ, tôi giao khách cho nó. Vinh vẫn còn run, nhứt là khi phục vụ những người đẹp. Tội nghiệp con trai mới lớn, bồ lại vắng xa. Vậy mà rồi cũng xong cặp chân mày. Cô khách đòi làm sạch luôn hàng lông măng ở mép trên. Vinh cũng gật. Tôi đang loay hoay tính sổ cuối tháng thì Vinh rề lại nói nhỏ, mặt mày đỏ ké:
- Chị Loan, chị làm ơn làm tiếp dùm em con nhỏ Mễ đi chị.
Tôi lấy làm lạ, anh chàng nầy bửa nay sao vậy" Biết nó mắc cở nhưng dầu mắc cở cách mấy đi nữa chưa bao giờ nó từ chối khách, nhứt là khách chịu thợ như cô này, xong phần nầy muốn làm thêm phần khác, tại sao Vinh lại chê"
- Gì vậy anh Hai" Sao mượn làm dùm" Bộ bị nó hun hay sao mà run dử vậy"
Vinh càng lí nhí:
- Đừng chọc em. Chị ơi nó biểu em nhổ... ổ... nhổ... ổ lông, ơ... ơ... nó biểu em làm... m...làm...
Tôi nóng ruột:
- Cái gì mà cà lăm dử vậy Vinh" Nó muốn làm gì"
- Nó muốn làm Brazillian Bikini Wax.
Tôi bật cười cái khì.
- Vậy mà cũng khẩn trương! Mắc cở hổng muốn làm phải hông" Nghề nầy mà cứ mắc cở thì chết rồi.
Thu xía vô liền, dịp may hiếm có:
- Chèn ơi, vặt lông gà, nhổ lông vịt, láng cóng, sạch bách...a..a a
Tôi nạt con nhỏ nhiều chuyện:
- Ê. Im nghe. Nghề nghiệp hổng được nói cái kiểu đó nghe nhỏ. (xây qua Vinh tôi nhẹ giọng) Được rồi mời nó vô phòng, chị làm dùm cho. Nói với nó.
Vinh mừng húm:
- Dạ dạ cám ơn chị nha
Thưa quí vị, từ thủa làm học trò nghề thẩm mỹ cho tới nay tôi chưa từng làm cái chuyện nhổ Bikini Line nầy. Kệ !"!"!"ä. Làm đại. Ai cũng phải bắt đầu từ chổ nào đó!
Tôi vô phòng Facial (phòng dưỡng da mặt) thì cô khách đã nằm sẵn trên bàn rồi. Thiệt tình, sao người ngoại quốc họ dạn dĩ quá xá. Cô nàng nằm đó, quần đã cởi ra, tô hô! Tôi kêu nàng sữa soạn, nghĩa là mặc vô cái Bikini để tôi biết phải nhổ tới đâu, chừa lại bao nhiêu. Với lại phải định giá đám rừng. Rừng thưa rừng rậm giá thấp giá cao...
Cô nàng trả lời tỉnh bơ:
- Tôi muốn nhổ sạch không chừa một sợi
Nhìn kỷ lại. Giá phải cở... thưa thưa giá tối thiểu 35 đô, cô nầy rậm rạp gần giống như khỉ, cái "Hang Văn Dú "ù (*) nầy phải tính ít nhứt 50 đô. Tôi nói:
- Nhổ sạch giá 50. Nếu cô muốn nhổ luôn hai bên nách, tính rẽ thêm 30 chục thôi.
Cô nàng gật liền:
- OK.


Cái nghề làm đẹp cho người, phải đừng tự ái, phải dẹp tánh tự kỉ ám thị, tự ti mặc cãm thì mới thành công được. Có gì đâu, mấy cô nhỏ nhỏ nầy, tới mùa hè là thích khoe trương bộ ngực, cặp giò, cái bụng thon, cái eo nhỏ. Còn gì dã man thô lổ cho bằng mặc cái áo tắm hai mảnh, tấm nào cũng nhỏ tí tẹo, chỉ đủ che hai cái bánh ú và cái "tam giác vàng" ba cạnh đều dài giỏi cở 5 inchs mà lòi ra "lơ thơ tơ liễu buông mành" và khi mơ màng õng ẹo dở hai cái nách lên khoe "chùm" ra là các cậu thanh niên chạy te. Đàn bà Pháp họ để y nguyên, đàn bà Mỹ họ nhổ sạch trơn. Khác nhau ở chổ đó đó thưa quí vị đàn ông Việt Nam.
Tại vì Vinh chỉ quen cắt tóc, uốn tóc nên không biết nghề thẩm mỹ cần làm đủ thứ mới có căn bản tài chánh chứ cứ trông vô một thứ khó mà khá nổi, nhứt là cái nghề có quá nhiều cạnh tranh nầy.
Hâm sáp ấm ấm xong tôi bắt đầu ra tay. Dùng kem chùi sạch làn da, thoa lớp phấn, thoa lớp sáp, đặt miếng vải lên, để hơi nguội nguội, dựt mạnh ra, đi nguyên chùm. Cô khách rướn người lên, rán dằn sự đau đớn, xuýt xoa, ra nước mắt...
Ngón tay mát của tôi phải xoa nhè nhẹ nhè nhẹ lên, vừa xoa vừa dổ:
- Xin lổi xin lổi rán chịu đau tí xíu... rán chịu chút xíu là đẹp ngay...
Tôi dư biết caí đau cở nào vì tôi có tự xài thử để nhổ chân mày. Chân mày mà còn rát huống chi chổ dể cãm như... chổ đó...
Thấy cô khách xuất mồ hôi, nước mắt long lanh, tội nghiệp quá trời, tôi hỏi:
- Có muốn ngưng, ngày mai làm tiếp không"
- Không không, cứ tiếp tục vì ngày mai tôi đi nghỉ hè, tôi cần mặc áo tắm
Tôi nghĩ 'ái da, ráng đau để được đẹp. Cái đẹp nầy đáng giá biết bao'
Cũng phải gần nữa tiếng mới xong phần dưới. Phần nách thêm nữa tiếng nữa. Xong xuôi rồi đở cô nàng dậy, tấm giấy lót lưng cô ta ướt nhẹp mồ hôi! Tôi dặn:
- Lần sau sẽ đỡ đau hơn nhiều. Nhớ kêu điện thoại hẹn trước, và nhớ đừng hẹn vào những ngày gần có kinh nguyệt hay những ngày vừa mới hết kinh vì sẽ bị đau hơn nhiều.
Cô nàng trả tiền cho thêm 'típ' rất hậu. Thu cười hì hì:
- Coi bộ thêm nghề nầy mau khá. Chị ơi chắc em đi học thêm để lấy cái bằng nhổ lông chim quá.
Tôi giận:
- Thu thấy ghét quá hà. Không biết tôn trọng nghề nghiệp. Cái gì đáng nói chơi thì nói nhưng đừng nói kiểu coi thường như vậy.
Thu cười lì:
- Thôi mà chị em nói dỡn mà. Xin lổi'
Dù nó đã xin lổi, tôi cũng biết rỏ khi nó mở tiệm tôi sẽ không qua làm cho nó. Chắc chắn như vậy!

Bà TRƯƠNG PHÚ LÂM
Tháng 9, 2001

(*) Hang Văn Dú: Thơ Bà Hồ Xuân Hương.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Viện Kiểm Soát Nhân Dân Tối Cao tại Việt Nam đã đề nghị ngưng thi hành án lệnh hành quyết với tử từ Hồ Duy Hải để điều tra lại vụ án này, theo bản tin của Đài Á Châu Tự Do cho biết hôm 2 tháng 12.
Tuần báo OC Weekly đã viết twitter cho biết đóng cửa sau khi chủ nhân là công ty Duncan McIntosh Company đóng cửa tuần báo giấy một ngày trước Lễ Tạ Ơn.
Cha mất rồi. Em buồn lắm, vì không về thọ tang Cha được. Em đang xin thẻ xanh. Sắp được phỏng vấn. Vợ chồng em định năm sau, khi em đã thành thường trú nhân, sẽ về thăm Cha Mẹ. Ngày tạm biệt Cha lên đường đi Mỹ du học bốn năm trước, đã thành vĩnh biệt.
Tôi khẳng định những việc tôi làm là đúng đắn và cần thiết để kiến tạo một xã hội tốt đẹp hơn. Những gì tôi làm không liên can đến vợ con và gia đình tôi. Vì thế, tôi yêu cầu công an Hồ Chí Minh chấm dứt ngay việc sách nhiễu, khủng bố gia đình tôi.
Brilliant Nguyễn là một thanh niên theo trường phái cấp tiến và chủ thuyết Vô Thần (*). Chàng ta không tin ma quỷ đã đành mà cũng chẳng tin rằng có thần linh, thượng đế. Để giảm bớt căng thẳng của cuộc sống, theo lời khuyên của các nhà tâm lý và bạn bè, chàng ta đến Thiền Đường Vipassana ở Thành Phố Berkeley, California để thực hành “buông bỏ” trong đó có rất nhiều cô và các bà Mỹ trắng, nhưng không một ý thức về Phật Giáo
Có những câu chuyện ngày xửa ngày xưa mà chẳng xưa chút nào. Có những chuyện hôm nay mà sao nó xa xưa vời vợi. Chuyện ngày xưa... Có một ngôi chùa ở vùng quê thanh bình, trước mặt là đồng lúarì rào, cánh cò chao trắng đồng xanh. Trong chuà có vị hoà thượng già hiền như ông Phật, lông mày dài bạc trắng rớt che cả mắt...
Ông Gavin Newsom, Thống đốc tiểu bang California, đã tuyên bố ân xá cho hai người đàn ông từng dính vào hai vụ hình sự khác nhau khi họ mới 19 tuổi và đang mong muốn không bị trục xuất về Việt Nam.
Hoang Nguyen, 43 tuổi, bị bắt và bị truy tố về tội trộm sau khi bị cho là đổi nhãn giá trên hơn ba mươi chai rượu vang tuần trước, theo hồ sơ tòa.
Bé ngọc ngà của Mẹ cố thở chút không khí ít oi còn trong buồng phổi. Giây phút cuối. Để ngàn sau dân Hong Kong sống xứng đáng Con Người.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.