Hôm nay,  

Ngũ Long Công Chúa

18/11/200600:00:00(Xem: 6401)

Thật ra thì “Ngũ Long Công Chúa” này không phải cùng một cha một mẹ sinh ra mà là của một lớp học.

Vâng, chúng tôi có năm người cùng học chung từ tiểu học đến trung học rồi sư phạm. Và, đến nay chúng tôi vẫn còn đủ năm, kể cả người còn ở lại quê nhà. Tháng Ba vừa rồi, cả năm đứa tôi có dịp gặp nhau thật là thú vị. Yến du lịch sang đây. Nàng có con gái lấy chồng bên này, ở Virginia. Chúng tôi rủ nàng về San José, California chơi cho vui. Ở San José chúng tôi có ba người và ở Los Angeles có một người. Chúng tôi cùng hội tụ và có dịp nghỉ xả hơi một tuần để du ngoạn đó đây. Các bạn thấy có thú không!"

Từ lúc sáu tuổi cho đến giờ, đã năm-mươi-lăm cái xuân xanh rồi thế mà chúng tôi vẫn tung tăng như hồi còn bé, nhắc chuyện quá khứ, gọi mày tao huyên thuyên. Các đấng ông chồng cũng phì cười và cùng vui với chúng tôi. Nhi, Thi, Huê, Yến, Ái -- tên của năm đứa tụi này đấy, nghe cũng có vần có điệu lắm các bạn nhỉ! Nhưng cuộc đời lại thật chẳng vần chẳng điệu và chẳng trôi chảy tí nào đối với riêng tôi cả. Nhi -- là tôi đấy. Cuộc đời tôi rất là lận đận về đường phu thê -- tình duyên gãy cánh, đứt “phim” đôi lần. Và bây giờ thì phòng không cô quạnh. Cha mẹ, anh chị em kể cả các con tôi cũng không được ở gần nhau, vì do hoàn cảnh phải đi làm xa. Sang Mỹ mới có ba năm mà tôi đã cảm thấy chán nản, mệt mỏi – có lẽ vì tuổi tác và sang đây quá muộn chăng!"

* * *

Nhớ lại chuyện cũ, ông bà ta có câu “Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba… Ngũ Long” -- Quả... "Không sai!". Có lần “Ngũ Long” chúng tôi vào chùa Long Khánh hái trộm trái cây. Tôi nhét hai vạt áo dài vào lưng quần rồi leo lên hái ổi, bị chú tiểu bắt gặp. Vì sợ bị Thầy trụ trì phạt nên chú ngước mặt nhìn lên la tôi:

- H…è…è… ! H...è...è... ! Xuống…xuống… ! Con gái con lứa gì mà wang quá, trèo tuốt lên cao dzậy! Xuống hông… xuống hông… !"

Vừa la chú vừa lấy que vạt giường… thọc... thọc lên. Chú càng thọc tôi càng trèo lên cao hơn vì sợ… trúng… quá. Bốn nhóc dưới đất bất bình lắm, phản đối kịch liệt, lại chọc quê chú nữa. Mắc cỡ quá, chú đỏ mặt, chịu thua rồi cầm que vạt giường bỏ đi một bề.

Chưa hết, một chủ nhật nọ, chúng tôi kéo nhau lên Tu Viện Nguyên Thiều chơi. Lại dở trò… hái trộm ổi. Lần này bị một vị Sư trạc trung niên bắt gặp. Sư ôn tồn giảng dạy khuyên bảo chúng tôi. Chúng tôi chịu trận, đứng im và câm như thóc mà nghe…giáo lý. Chợt Sư dọa là sẽ ghi tên chúng tôi về cái tội hái trộm ổi, gởi về đài phát thanh nhờ đọc trên đài cho dân cả tỉnh nghe, xấu hổ cho biết. Tôi nhanh miệng:

- Thưa Sư, Sư viết thư nhớ... ghi tên tụi con, để con cầm về đài, rồi… chính con đọc cho vì chiều nay có chương trình phát thanh Hoa Bình Minh của… tụi con trên đó, Sư ạ!

Sư nghiêm nét mặt lại, mím chặc môi để khỏi… phì cười vì cái lém lỉnh của tôi. Sau, Sư nói Sư tha cho lần đầu, nhớ chừa, về mà lo học hành đi. Chúng tôi đồng thanh “Dạ… !” rồi cám ơn Sư, ra về. Nhưng Sư đâu có biết là chúng tôi chưa biết… chừa lần nào cả.

* * *

Tôi có nước da bánh mật và có duyên nhất là nụ cười thật tươi (sic!). Ấy thế mà tôi lại vô tư đến độ chậm biết… yêu ở tuổi trăng tròn, không như các bạn tôi biết yêu rất sớm; và tôi cứ phải làm “chim xanh” cho các bạn tôi dài dài. Tôi cũng chẳng tìm hiểu về hôn nhân nên mù tịt về chuyện này. Có lần trốn giờ giáo lý, năm đứa tôi rủ nhau vào chùa ngồi tán dóc. Bất ngờ, Huê lên tiếng:

- Hè... ! Đố tụi bay, vợ chồng “gần nhau” mấy lần thì có con"

Thi đỏ mặt, làn da biến sắc, nàng thì thầm:

-Tao nghĩ... một tuần một lần.

Còn Yến, nàng chớp chớp đôi mắt, ngước mặt nhìn trời ra chiều suy nghĩ rồi nói:

- Tao… chịu thôi!

Ái thì ra vẻ rành rõi hơn, nàng phát biểu:

- Một ngày một lần cũng đủ mệt rồi.

Tôi thì rõ ràng là không biết gì ráo trọi, nhưng cũng làm tài lanh góp ý vào:

- Theo tao… thì… một năm vợ chồng mới “gần nhau” một lần; vì tao thấy một năm họ mới đẻ một đứa.

Riêng Huê, nàng thật là hiểu biết sớm, nàng phán:

- Tùy theo mỗi cặp vợ chồng, họ thích lúc nào thì “gần nhau” lúc nấy.

Huê vừa dứt lời thì cả bọn phá lên cười.

Khi ấy, nhóm tôi có quen với một anh chàng tên là Anh Khoa, học Đệ Nhất trên chúng tôi hai lớp. Xin nói ngay là không phải cái anh chàng ca sĩ Anh Khoa mủ mỉ mít ướt kia đâu. Cuối năm ấy Khoa đậu tú-tài-toàn, ảnh chia tay chúng tôi để vào Sài Gòn học. Một hôm gặp tôi, tay cầm phong thư bỏ ngỏ, ảnh ngập ngừng nhỏ nhẹ nói:

- Nhi... Nhi... này, nhờ Nhi trao thư này cho... Ái... Ái... nhé!

Thoáng nghĩ có gì “bất thường” đây rồi, tôi mỉm cười:

- Được chứ anh! Nhưng thư riêng thì phải dán lại chứ, nếu không, Nhi không nhận đâu!

Khoa nhìn mông lung đâu đó, giọng ngập ngừng:

- Không cần... cần... dán lại đâu. Nhưng tui... tui... có mấy yêu cầu... cầu... thế này.

- Yêu cầu gì" Anh lại “vòng vo tam quốc” rồi.

- Nhi chỉ trao thư này cho Ái khi tui đã rời thành phố này nghen!

- Nhớ rồi. Mà khi nào anh đi"

- Trưa nay Nhi à! -- Khoa buồn buồn trả lời, rồi tiếp:

- Còn một yêu cầu nữa.

Tôi phì cười, hỏi:

- Gì nữa đây, “anh trai”!"

Nhìn chăm chăm vào mắt tôi, giọng ảnh nhỏ lại:

- Nhi nhớ… đọc thư này trước… rồi mới trao cho Ái nghen!

Tôi tròn mắt nhìn ảnh:

- Ủa... ! Sao kỳ dzậy... ! Nhi không làm được đâu, thư gởi cho Ái mà!

Khoa không nói thêm gì, chỉ chào tạm biệt tôi, rồi lặng lẽ bước đi. Còn lại mình tôi với mớ thắc mắc và tò mò. Nhưng tôi sợ cái mớ thắc mắc và tò mò ấy nó xúi tôi đọc thư bạn, nên tôi quyết định dán thư lại.

Ngày hôm sau, “Ngũ Long” chúng tôi trốn giờ giáo lý (lại “cúp cua”) rủ nhau vào chùa, ngồi ở thềm ngôi-mộ-tháp-bảy-tầng để… “nhiều chiện”. Đợi đến lúc thuận lợi, tôi lấy phong thư ấy ra “ráo” lên với cả nhóm – chúng tôi vẫn thường hay “hành hạ hội đồng thư của ai đó” nếu… vô phúc mà gởi cho một trong năm đứa tôi:

- Này Ái… ! Có thư “ông” Khoa gởi cho mày!

Ái giật mình đánh thót một cái:

- Quỷ xứ… ! Hổng giỡn à nghen! Mà “ổng” đâu rồi"

- Thiệt mà… ! Tao hổng giỡn đâu! “Ổng” đi Sài Gòn trưa hôm qua rồi.

Thi-Huê-Yến nhao nhao lên:

- Mở thư ra... “hành hạ” đi Ái. Lè lẹ lên!

Tôi nghĩ chắc là Ái phân vân và hồi hộp lắm. Nàng nín thở mở thư ra, tằng hắng một tiếng rồi đọc lớn một hơi:

“Nhi,
Khoa thành thật xin lỗi Nhi vì đã nói… “trớ” đi là thư này gởi cho Ái. Thực ra, thư này Khoa viết cho Nhi đó!... ”

Cả nhóm trố mắt lên kinh ngạc, cùng “Ồ… !” lên một tiếng. Tôi đứng bật dậy như cái lò xo, mọi vật quanh tôi như chao đảo… Đôi tay Ái đang cầm lá thư run lên thấy rõ. Nàng thả lá thư rơi xuống vạt cỏ, vụt chạy đi như biến, hét lớn:

- Nhi… ! Mày… chơi tao hả!"

- Thiệt tình, tao không biết gì hết, Ái ơi… ! – Tôi hét vói theo.

Thi-Huê-Yến cùng lắc đầu thở dài. Huê nhặt lá thư đưa cho tôi. Tôi vẫn còn bàng hoàng sững sốt nên không cầm lấy. Huê nhét lá thư vào cặp tôi rồi cài cặp lại. Trở lại lớp học, tự nhiên chúng tôi im lặng, cái im lặng thật nặng nề. Về nhà, tôi mở thư ra xem. Khoa nói thương tôi vì thấy tôi vô tư trẻ trung, vì tôi vui vẻ xí xọn, vì tôi… vân vân và… vân vân… Trời đất... ! Rồi chuyện ấy cũng qua đi như gió thoảng, vì Ái và tôi, chẳng ai có lỗi trong “biến cố” này cả.

Năm sau, Ái và tôi (cũng lại Ái và tôi!) lại gặp chuyện “tơ vò tay ba”. Có một anh chàng cùng lớp “mết” tôi, nhưng tôi không “mết” lại; Ái lại “mết” anh này, mà ảnh đâu có “mết” Ái tí nào. Thế là “hư bột hư đường”. Càng hay chớ sao! “Ngũ Long Công Chúa” lại càng gắn bó khắng khít chớ sao!

Thôi, dẹp ba cái chuyện đó đi. Giờ nói chuyện này, “Ngũ Long” chúng tôi bày đặt ăn mặc giống nhau, cùng kiểu cùng màu mỗi khi dạo phố hay đi chơi đó đây. Do cái chuyện “đồng phục” này mới sinh ra cái chuyện “cá độ” như sau. Số là hôm đó, chúng tôi vào quán Paté Chaud Abi ăn uống nói cười vui vẻ. Có lẽ bộ đồng phục của chúng tôi đã gây chú ý cho mọi người, nên có một anh chàng tre trẻ ngồi xéo bên tường đối diện cứ “nghía” qua bên này hoài. Tức cười quá, Huê thầm thì xướng lên:

- Nè... ! Có đứa nào dám... “quậy” tên kia hông"

Năm đứa cùng đảo mắt nhìn nhau, chẳng “ma” nào chịu lên tiếng. Thấy lâu quá, tôi đánh bạo:

- E hèm... ! Để tao!

Bốn cặp mắt kia trố lên nhìn tôi, cùng thốt lên:

- Chắc... !"

- Ừ… Xem này... ! -- Tôi cả quyết, rồi lấy bút nguệch ngoạc trên mẫu giấy nhỏ hai câu nằm lòng:

Người đâu gặp gỡ làm chi
Trăm năm biết có duyên gì hay không"

Tôi đứng lên giả vờ đi toilet, ngang qua bàn hắn tôi nhẹ nhàng đặt mẫu giấy đó trước mặt hắn. Khi tôi trở về bàn mình, hắn hỏi:

- Bộ… học Bồ Đề hả!

- Ừa… ! Sao biết"

- Tại… thấy… quen quen!

Thấy tôi “mần” được quá, Huê lại thầm thì “tố” tiếp:

- Mày mà “chài” hắn được một cái hẹn thì tụi tao chịu thua mày một chầu bún bò Bà Cam.

- Giữ lời nghen! – Tôi mạnh miệng nói và “thừa thắng xông lên”, tới luôn!

Tôi lại nguệch ngoạc trên một mẫu giấy nhỏ khác (không cho bốn nhóc kia thấy): “Ấy ơi… ! Cứu tui wới… ! Tui đang bị… cá độ. Cho tui được hẹn với ấy đúng 7 giờ sáng mai chủ nhật tại cổng bưu điện nghen! Xin đa tạ”. Rồi lại khéo léo đưa cho hắn, hắn liếc mắt đọc xong, mỉm cười khoái chí, khẻ gật đầu đồng ý ngay – Ngu gì không gật, phải không!

Thế là trước 7 giờ sáng hôm sau, bốn nhóc kia lẽo đẽo theo sau tôi khá xa để xem… "cá độ". Từ xa, tôi đã thoáng thấy hắn đứng lớ ngớ tại điểm hẹn, chốc chốc lại nhìn đồng hồ có vẻ sốt ruột lắm. Tôi lại cố ý “câu giờ” để cho hắn thấm thía cái câu “Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé” như thế nào. Kể ra cũng tội nghiệp cho hắn. Quá 7 giờ mươi phút tôi mới “xuất hiện”. Rõ ràng mặt hắn tươi hẵn lên, vén môi cười rạng rỡ. Tôi cười cười vả lả:

- Xin lỗi đến trễ, nghen! Tại tui phải… chở má đến chùa sớm.

Hắn cười lấy lòng:

- Không sao… ! Tui chờ thêm có… chút xíu thôi mà!

- Cám ơn nghen! -- Tôi đáp lễ.

Hắn bạo hơn:

- À… ! Đằng í tên gì cho biết đi để dễ nói chiện.

- Tên xấu lắm… ! Tên… Cám -- Tôi phịa ra -- Còn đằng í"

- Tên Tâm. Tâm chứ không phải… Tấm. -- Hắn cũng biết khôi hài đấy chứ!

- Ừa… ! Không phải… Tấm Cám. -- Tôi khôi hài theo.

Hắn và tôi cùng cười vui vẻ qua hai câu đối đáp tiếu lâm ngắn ngủi ấy. Hôm ấy, có lẽ hắn là người… sung sướng nhất trên đời. Hắn mời tôi đi ăn sáng ở quán Đắc Lợi, ăn xôi thịt -- món độc chiêu của quán này. Sau khi làm ra vẻ “em chả… em chả… ” để cho hắn năn nỉ… rớt lưỡi chơi, tôi mới lí nhí nhận lời. Quay nhìn lại phía sau, tôi thấy bốn nhóc kia đang lò dò bám theo. Vào quán vừa ngồi xuống thì bốn nhóc ấy sà vào làm ra vẻ tình cờ gặp nhau. Tôi làm một màn giới thiệu với nhau. Có lẽ thấy lỡ rồi, hắn mời cả đám ăn sáng luôn. Thế là “Ghế ta… ! Ta ngồi… !”. Mấy nhóc kia lại tự ý kêu thêm sữa đậu nành lạnh nữa, thế mới chết chứ. Rốt cuộc, hắn phải nói nhỏ với bà chủ quán là xin… mở trương mục “A la... ghi”. Bấy giờ tôi mới cảm thấy thật tội nghiệp cho hắn. Chiều hôm sau, tôi được bốn nhóc kia tuyên bố thắng “độ” với một chầu bún bò Bà Cam nhớ đời.

* * *

Và rồi, thời gian cứ lặng lẽ trôi đi. Huê thi trượt tú-tài-bán. Nàng nghỉ học, đi làm, bán vé xi-nê ở rạp Trưng Vương. Cũng nhờ thế mà chúng tôi biết trước phim nào hay và luôn có giấy mời xem phim. Sẵn dịp, sắp xếp giờ “cúp cua”, nhất là vào tiết giáo lý và những giờ toán khô khan. Còn lại bốn đứa tôi đi học tiếp, nhưng Ái và Thi thì chuyển về học ở trường Trinh Vương, tôi và Yến ở lại trường Bồ Đề. Bốn đứa đều thi rớt tú-tài-toàn và chúng tôi lại chuyển trường lần thứ hai. Tôi và Ái học ở Vi Nhân (La San cũ), Yến ở lại học Bồ Đề, Thi vào Sài Gòn học. Niên khoá sau cả bốn đứa đều thi đậu tú-tài-toàn. Thi trở về Qui Nhơn, và cả bốn đứa đều vào trường Sư Phạm niên khóa 1973 – 1975. Yến-Ái-Thi học “Ban Mẫu Giáo”, còn tôi thì học “Ban Thường Xuyên”. Chưa kịp ra trường thì chúng tôi phải bỏ trường bỏ lớp mà chạy loạn vì đất nước gặp cái biến cố lớn là “thay ngôi đổi chù”, gia đình mỗi đứa chạy mỗi nơi, và đích đến lại là Sài Gòn. Sau đó Ái về lại Qui Nhơn đi dạy một thời gian rồi sang Mỹ với diện người Hoa. Thi thì nhanh chân hơn, vọt lẹ ra nước ngoài khi đất nước đang trong tình trạng lộn xộn năm 1975. Huê buôn bán ở Sài Gòn, lấy chồng rồi cũng đi Mỹ năm 1985. Yến và tôi cùng đi học chính trị ba tháng và cùng đi dạy, một đứa ở Hốc Môn, một đứa ở Long An. Tôi sợ phải bị lấy chồng thương binh liệt sĩ như lời đồn đãi nên cũng liều nhắm mắt đưa chân “xuất giá tòng phu” cho xong. Vì lấy chồng trong buổi giao thời nên phải lo cái no cái đói nhiều hơn; vì thế hạnh phúc là gì thật sự tôi chưa hiểu và cũng chả thèm hiểu, chỉ lo làm sao ngày mai có chút ít gạo để cho gia đình cùng ăn mà sống qua ngày, thế thôi. Bây giờ ngẫm nghĩ lại, tôi mới thấy hạnh phúc thật “ích kỷ”, nó chỉ đến với những ai có đầy đủ “tâm sinh lý” mà thôi. Tôi không dám hỏi các bạn là ý nghĩ của tôi như thế đúng hay sai. Và chỉ xin các bạn đừng phê phán hay ý kiến gì. Vì quá “tức tưởi” nên tôi mới kết luận vậy thôi. Xin cám ơn các bạn và đừng an ủi tôi nha!

Như đã nói ở trên, tôi rất vô tư, nên khi gia đình tôi trang hoàng lễ cưới, trước cổng treo tấm bảng đề hai chữ Vu Qui, tôi không hài lòng và nói: “Nên đổi thành hai chữ Tân Hôn thì hay hơn” , vì hồi ấy tôi rất thích bài hát ngoại quốc Đêm Tân Hôn. Cả nhà đều bật cười, cô em gái đưa tay rờ trán tôi: “Chị có “mát” không đấy!"”. Bố mẹ tôi phải giải thích rồi mắng yêu tôi: “Con gái sắp lấy chồng rồi mà không hiểu gì hết!”. Tôi xấu hổ vì thấy mình còn "đù" quá. Đám cưới của tôi cũng thật vui, có Huê và Yến đến dự. Nhờ nước da bánh mật của mình... “măng-dzê phô-tô” hơn hai bạn kia, nên hình nào của tôi trông cũng đẹp ra phết. Tôi dám nói điều này là vì đến lượt Huê lấy chồng, nàng không chịu chụp hình với tôi, nàng nói: “Mày chụp hình ăn ảnh lắm! Hôm nay đám cưới tao, xin lỗi, tao không chụp hình với mày được!”. Tính Huê là vậy, tôi cũng chẳng buồn làm gì. Bây giờ thì nàng rất hạnh phúc bên chồng con và đã được lên chức bà ngoại rồi. Yến cũng được làm bà ngoại và hạnh phúc như Huê. Còn nàng Thi, khi sang Mỹ, gặp lại người yêu cũ là không quân, họ sống với nhau và có một mụn con trai. Nhưng người tình không quân còn chữ “sĩ” quá nặng, vẫn còn thói hăm he đánh đập chưởi bới, khiến Thi bất mãn, nàng đành phải chia tay. Bây giờ thì nàng sống rất hạnh phúc bên người chồng sau, rất yêu thương nàng và nàng cũng đã là bà nội rồi. Ái cũng rất hạnh phúc bên chồng với ba cậu quý tử còn đi học. Còn tôi thì mới cưới được một con dâu. Tôi thật “háo” con – dù không có cung phu thê – nhưng tôi cũng rất vui vì các cậu con trai của tôi cũng ngoan lắm, các bạn ạ! Còn Yến, tuy còn ở Việt Nam, nhưng không thua kém gì các bạn ở bên này, nàng có cuộc sống sung túc lắm. Nàng hưởng nhàn rất sớm, hạnh phúc bên chồng con thật là triền miên.

Tôi thầm cám ơn Trời Phật và xin cho “Ngũ Long Công Chúa” chúng tôi được sống thọ lâu dài với con cháu và luôn gặp nhiều may mắn. Và tôi cũng xin “bệnh già” hãy đến chầm chậm với chúng tôi, để chúng tôi còn được hưởng những giây phút họp mặt vui vẻ bên nhau, cùng hàn huyên tâm sự, cùng nhớ về dĩ vãng. Mong sao chúng tôi được trẻ mãi không già – tham lam quá các bạn nhỉ!

Nhìn xuống, tôi thấy “Ngũ Long Công Chúa” này thật là có phước. Trước khi chia tay về Việt Nam, Yến phát biểu cảm xúc của mình sau bữa tiệc “bỏ túi” và nàng khóc thật nhiều, khiến cả bốn đứa tôi cũng không cầm được nước mắt. Thật là hy hữu, thật là may mắn và thật là không thể ngờ được, vì qua bao thăng trầm đổi thay trong mấy chục năm trời, thế mà năm đứa chúng tôi vẫn còn đầy đủ, trẻ khỏe như ngày nào. Bỗng nhiên, giác quan thứ sáu của tôi “mách bảo” rằng có con tim của ai đó đang muốn nói điều gì với tôi. “Xin đừng nha…!”. vì tôi nay chỉ còn có nuối tiếc mà thôi, hơn nữa “hà thời túc, hà thời nhàn” đã hiện hữu trong tôi rồi, “Ai đó ạ... !".

Sau cùng, tôi xin có thơ rằng:

“Ngũ Long Công Chúa” tụi này
thăng trầm dời đổi nhưng lòng không phai.
Trời thương -- ngẫm nghĩ cũng hay,
kiếp con người thật là may vô cùng.
Chồng con như đấng anh hùng,
nàng dâu cũng trọn, ngoan hiền đoan trang.
Cùng vui con cháu đầy đàn,
mong sao sức khỏe lan tràn không vơi.
Khéo tu có thể trọn đời
“Ngũ Long Công Chúa” đời đời chung vui.

Lê Huy - Huyền Nhung
(Los Angeles, ’05)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bốn người được báo cáo đã bị giết chết hôm Thứ Năm sau một vụ cảnh sát rượt đuổi qua nhiều quận đã kết thúc trong trận đấu súng trên đường Miramar Parkway theo sau một tên cướp có vũ khí tại Coral Gables, tiểu bang Florida.
Mỗi năm lên tuổi già đi, tưởng đâu đã được an nhàn, nào ngờ đảng Cộng sản Việt Nam vẫn phải tối mắt đấu tranh để tồn tại vì các chứng nan y: Suy thoái tư tưởng; Đạo đức xuống cấp; Tham nhũng; và, Lợi ích nhóm trong trong cán bộ,đảng viên.
Bản thông báo của cảnh sát đưa ra hôm Thứ Năm ngày 5 tháng 12/2019, cho biết cô bé mất tích tên Lara Nguyen, 12 tuổi, cư dân thị trấn Menda. Lần cuối cô bé được nhìn thấy là tại nhà cô bé này ở đường Coppice Street, khoảng 8 giờ sáng hôm Thứ Tư ngày 4 tháng 12/2019.
Sài Gòn: Trong 11 tháng kiều hối đạt 4,3 tỷ USD, dự kiến cả năm 2019 dự kiến 5,3 tỷ USD, tăng trên 9% so với năm 2018. Kiều hối về đã giúp sản xuất kinh doanh, giải quyết khó khăn đời sống người thân, giải quyết việc làm, tạo điều kiện cho kinh tế Tp SG phát triển.
Do dự đoán thời tiết sẽ có 40-50% cơ hội mưa rào vào Thứ Bảy tới, 7 tháng 12 - ngày sự kiện ‘Winter in the Grove’, Thành phố sẽ dời sự kiện này đến ngày thứ Năm tuần sau, vào ngày 12 tháng 12, và chương trình sẽ bắt đầu lúc 5:00 giờ chiều đến 8:00 giờ tối
Tại nhà hàng Diamond 3, Westminster, Nam California, Tối thứ Sáu, ngày 29 tháng 11 năm 2019, Hội Đồng Hương Quảng Nam – Đà Nẵng (QNĐN) đã tổ chức buổi tiệc tri ân các mạnh thường quân và các ân nhân đã ïđóng góp cho chương trình cứu trợ Thương Phế Binh Việt Nam Cộng Hòa Quảng Nam Đà Nẵng.
Hôm biểu tình 17/11, lãnh tụ trẻ Joshua Wong hô lớn khẩu hiệu "Hồng-kông là Bá-linh mới !" trước đông đảo dân Hồng-kông tụ tập tại Công trường Edimbourg trong khu phố doanh thương.
Chính phủ Trump đang thắt chặt các đòi hỏi làm việc đối với một số người nhận phiếu thực phẩm, một sự thay đổi dự kiến sẽ loại bỏ các lợi ích của Chương Trình Hỗ Trợ Dinh Dưỡng Bổ Sung (SNAP) cho 688.000 người lớn.
Tổng Thống Donald Trump hôm Thứ Tư đã đột ngột bãi bỏ cuộc họp báo đã được lên lịch trình để kết thúc chuyến đi đầy tranh cãi tới Anh cho cuộc họp năm thứ 70 của Tổ Chức Hiệp Ước Bắc Đại Tây Dương gọi tắt là NATO.
Có 422.9 triệu khẩu súng đang lưu hành, khoảng 1.2 khẩu cho một người Mỹ, và 8.1 tỉ dây đạn được bán vào năm ngoái, chứng tỏ súng là phổ biến tại Mỹ, theo National Shooting Sports Foundation cho biết.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.