Hôm nay,  

Chế Độ Cảnh Sát Trị

12/08/199900:00:00(Xem: 9205)
Thực chất của chế độ độc tài đảng trị Hà Nội là chế độ cảnh sát trị (police state). Thế nào là chế độ cảnh sát trị" Đó là một chính quyền khủng bố và diệt trừ đối lập chính trị bằng cách sử dụng tổ chức Cảnh sát Công an, nhất là bộ máy Công an mật vụ, Công an chính trị.
Những người dân ở Việt Nam đã biết bộ máy cảnh sát trị này. Những người đã hay đang nằm trong các trại tù cải tạo còn biết rõ hơn ai hết. Phàm đã cai trị dân một nước là phải dựa theo luật pháp mà luật pháp đã có tòa án xét xử. Nhưng Công an Việt Nam được quyền bắt người đi tù cải tạo không cần tòa án xét xử, họ đã ngồi trên luật pháp. Còn Việt kiều hải ngoại về nước vì bất cứ lý do gì, dù để thăm thân nhân hay tính làm ăn kiếm chác, cũng biết giữ mồm giữ miệng kẻo mang họa vào thân.
Chỉ có điều lạ, người dân trong nuớc ngày nay không còn sợ công an. Họ công khai nói những lời chỉ trích đảng và nhà nước, nhất là về tham nhũng, cả về ý thức hệ xã hội chủ nghĩa, có lúc phát khùng lên họ còn chửi rủa ngay chỗ đông người chẳng sợ ai hết. Tình hình này thật khác xa hai ba chục năm trước, người dân không sợ cảnh sát trị nữa. Tại sao Công an không bắt" Công an không bắt chẳng phải vì bộ máy đàn áp đã nới lỏng mà vì... dân chửi bới quá nhiều bắt không xuể. Chẳng lẽ bắt hàng triệu người thì lấy chỗ nào mà giam" Đây chính là hình ảnh sự thật cần phải làm cho thế giới nhìn thấy rõ.
Đánh một chế độ độc tài đảng trị là phải nhằm vào những chỗ yếu nhất của nó mà đánh. Hòa Thượng Thích Quảng Độ đã làm một việc rất đích đáng khi đòi hỏi Hà Nội phải phóng thích Hòa Thượng Thích Huyền Quang. Đích đáng là vì lúc này hơn bao giờ hết phải làm lộ mặt cảnh sát trị của chế độ Hà Nội. Sau khi đưa ra lời yêu cầu đó, HT Thích Quảng Độ đã bị gọi đến Công an và bị kết tội là hoạt động chống nhà nước. Tin tức đã loan đầy đủ về chuyện này. Ở đây tôi chỉ xin nhắc lại một điểm then chốt. Bọn Công an bắt Thầy Quảng Độ ký vào một tờ giấy viết sẵn là nhận tội đã phạm pháp và cam kết xin chấm dứt những hành động đó, Thầy đã không chịu ký. Thầy nói: “Đây không phải là một tòa án và tôi không làm điều gì phạm pháp. Còn nếu tôi làm điều gì phạm pháp, xin đưa ra cho tòa án xét xử”. Mẩu chuyện trên đã được các hãng thông tấn nước ngoài loan đi khắp thế giới. Người ta đã thấy cảnh sát trị ở Việt Nam như thế nào. Công an muốn ngồi xổm lên cả tòa án.

Nhưng liệu HT Thích Huyền Quang có được phóng thích hay không" Hai chữ “phóng thích” này gây thế kẹt cho Hà Nội. Bởi vì HT Huyền Quang 80 tuổi không bị bắt giam vào trại tù cải tạo nào, Ngài chỉ bị giữ một mình trong một ngôi chùa ở Quảng Ngãi, có Công an chìm nổi bao vây, nghĩa là giam lỏng. Thí dụ nếu đến tháng 9 này vào dịp lễ lớn của chế độ, Hà Nội phải tuyên bố phóng thích HT Huyền Quang, lệnh phóng thích phải viết như thế nào" Nói từ nay không có chuyện giam lỏng nữa, muốn đi đâu thì đi chăng" Như vậy cũng được thôi, nhưng lệnh đó lại vô hình chung xác nhận thói cảnh sát trị là giam lỏng vô tội vạ một người không có lệnh của tòa án. Và nó cũng dây dưa đến một loạt những vụ giam lỏng khác.
Tôi muốn nói đến trường hợp bác sĩ Nguyễn Đan Quế. Nhưng đây không phải là chuyện duy nhất về giam lỏng, nó đã xẩy ra rất “bình thường” dưới chế độ cảnh sát trị. Những người nằm trong trại tù cải tạo có kẽm gai bao bọc, có cai tù vác súng canh gác, đều biết rằng một khi thoát khỏi cảnh tù tội này - nghĩa là được phóng thích - họ sẽ không được tự do mà chỉ rơi vào một nhà tù khác rộng lớn hơn. Đó là nhà tù có khuôn viên bằng lãnh thổ Việt Nam, có cảnh sát trị làm cai tù. Người ta gọi đó là giam lỏng, nó chỉ khác giam lỏng tại gia là được đi ra khỏi nhà trong thành phố hay làng xá địa phương họ ở, còn ngoài ra đi đâu cũng phải xin phép và nhất là được hưởng sự “ưu ái” của con mắt Công an Mật vụ luôn luôn theo dõi, kể cả những quan hệ bình thường trong xã hội cũng bị nhòm ngó chớ đừng nói có một đường dây điện thọai nói chuyện với bên ngoài.
Chính đó là lý do Bác sĩ Nguyễn Đan Quế đã công khai tuyên bố sẽ triệu tập một cuộc họp các cựu tù nhân chính trị. Với tình hình cảnh sát trị như trên, thật ra chẳng có ai là “cựu tù” mà chỉ có những người đang tù trong cái nhà giam lớn là cả nước Việt Nam mà thôi. Ác nhất là Bác sĩ Quế lại chọn đúng lúc này để thách thức Hà Nội. Đúng lúc, vì các ông Cộng sản Hà Nội đang muốn nuốt củ cà rốt ngon lành. Tôi không biết làm cách nào ông Quế có thể triệu tập được một cuộc họp như vậy hay cũng chỉ rơi vào trường hợp như bà Aung San Suu Ky đã gập phải ở Miến Điện dưới chế độ quân phiệt. Dù sao ông cũng làm củ cà rốt nghẹn ở cuống họng các ông Hà Nội. Nếu không chịu nuốt mà làm dữ, không biết chừng nó sẽ làm... tắt thở luôn.
Công an đã được tôi luyện thành một quả đấm thép bảo vệ chế độ y như “thép đã tôi thế ấy”. Nó rất kiến hiệu trong việc khủng bố, bịt mồn và tiêu diệt đối lập chính trị ly khai. Nhưng nó lại rất tồi, hoàn toàn vô hiệu năng trong các lãnh vực văn hóa, xã hội và kinh tế, bằng cớ là ngày nay phong hóa suy đồi, tham nhũng, buôn lậu, đĩ điếm, xì ke ma túy, mua bán trẻ em và thai nhi nhan nhản khắp nơi.
Tôi nghĩ thời đại đổi mới, mở cửa kinh tế, mậu dịch giao thương và toàn cầu hóa kinh tế, thời đại ở ngưỡng cửa thế kỷ 21 đang làm mềm bàn tay thép đó và còn đang nung chảy nó luôn để nó dễ “hòa đồng” với các tệ đoan xã hội ở Việt Nam.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Westminster (Bình Sa)- - Vào chiều Chủ Nhật ngày 29 tháng 9 năm 2019 tại Tòa soạn Việt Báo chúng tôi có tiếp xúc với Chị Văn Thị Tuệ Phương là một trong những thành viên sáng lập và điều hành hội trong nhiều năm qua
Tin Sinh-Hoạt Viện Việt-HọcTháng Mười
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Ở Việt Nam chính trị là chuyện quốc cấm, càng cấm bà con ta càng tụm 5 tụm 7, người nói, người nghe thường tâm đắc nên tranh cãi chính trị ít khi xảy đến.
Trong tháng 9 vừa qua, có 2 sự việc xảy ra ở Hà nội đáng để ý: “Lễ kỷ niệm 130 năm ngày sanh của Cụ Thượng thơ Bùi Bằng Đoàn” và “Chủ tịch Quốc Hội Nguyễn thị Kim Ngân đánh trống khai trường”.
Bọn con trẻ đùa giỡn rần rần khắp vỉa hè, chúng vây quanh ông lão kỳ dị ăn mặc rách rưới te tua, đầu quấn khăn chéo trước trán, tay bị tay gậy…
Thêm một lần nữa chúng tôi xin gửi đến quý thân hữu xa gần bài viết dưới hình thức một lá thư mời. Xin vui lòng đến tham dự Ngày cảm ơn Mỹ quốc. Thank you America.
Thường khi đầu tư vẫn có nghĩa là ném tiền lên cho bay theo gió… Chưa hẳn thế, nói đầu tư, có khi tiền vào túi riêng cán bộ và rồi khai đầu tư chưa hiệu quả…
Ở Việt Nam chính trị là chuyện quốc cấm, càng cấm bà con ta càng tụm 5 tụm 7, người nói, người nghe thường tâm đắc nên tranh cãi chính trị ít khi xảy đến.
Trong bài viết phổ biến trên Việt Báo Online, hôm 26-9-2019, tôi đã hy vọng ”PTT Phạm Bình Minh có đầy đủ can đảm và trí tuệ tố cáo trước Đại Hội Đồng-LHQ-74,Trung Quốc đã đưa yêu sách “Đường 9 khúc” để viện cớ xâm lăng biển của VN.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.