Hôm nay,  

Thơ

01/03/200400:00:00(Xem: 6488)
THƠ THƠ

THUỲ DZUNG PHỤ TRÁCH


Tình Nhân Đắc Quan Hoài

Lời ca Trung quốc

Phong nhi trận trận xuy lai,
Phong nhi đa ma khả ái
Ngả thời thường hướng kinh phong.
Tố thuyết tình hoài.
Thời quang bất đình đắc lưu
Nhất khứ bất hồi lai
Nê tằng kinh cáo tố ngả.
Quang âm bất tái lai.
Như kim ngã dĩ liễu giải
Đối ngã ná dạng quan hoài
Ngã yếu chân tích nê đắc ái
Bất hội vọng hoài.
Tình Nhớ

Việt Nhi phỏng dịch

Từng làn gió nhẹ bay qua,
Gửi niềm thương nhớ xót xa cuộc tình
Anh yêu gió thoảng trong lành
Nghe như thấp thoáng bóng hình chơi vơi
Thời gian không muốn ngừng trôi
Êm êm trôi mãi về nơi suối ngàn
Lời nào em nhớ hay chăng"
Tay nào giữ mãi thời gian tuyệt vời"
Giờ đây anh hiểu tình đời
Đong đầy kỷ niệm để rồi luyến thương
Cần em một chút tình thâm
Ngàn sau nhớ mãi một lần yêu em...

Việt Nhi

*

Ray Rứt... Đành Sao

Em vẫn buồn - nhìn mây trắng bay
Mười năm sương gió vẫn đong đầy
Mắt xưa kỷ niệm còn nguyên đó
Men đã ươm sao tình chưa say"

Áo vẫn lụa màu xanh bích câu
Bước chiều xưa nhớ để tình đau
Phải chi mưa tháng tư đừng đến
Áo trận đâu phai nhạt sắc màu

"Anh hiểu giùm cho mây cô đơn
"Lửng lơ chút gió nhẹ ru vờn
"Từ anh áo trận hoen rừng núi
"Việt Bắc trời xa -nuốt tủi hờn

"Em vẫn mình em đếm bước xưa
"SàiGòn bão nổi lạnh giông mưa
"Mắt anh biền biệt trời xa đó
"Tội lắm tình em! Anh hiểu chưa"!

Ta biết cơn đau của muộn phiền
Làm sao dám trách ý tình duyên
Nếu mây không phủ trăng mười tám
Ta sẽ nhìn em rõ nét hiền

Đọc những bài thơ em gửi cho
Lòng ta bỗng thoáng chút vu vơ
Dáng xưa kỷ niệm phai đâu dễ
Phải tự im riêng dấu hững hờ...

Mai mốt làm thơ xong đừng gửi
Để mây tuần tự cứ trôi đi
Đã lỡ hết rồi câu mong đợi
Mây vẫn bay - buồn gió biệt ly!

Thy Lan Thảo

*

Mồ Ký Ức

Khi một ngón tay chạm vào mồ ký ức
Ta nghe đau nhức suốt tuyến đời ta
Và cơn đau kéo dài như vô tận
Dù bàn tay đã dịch xê lên trán
Vẽ nhanh dấu cầu xin ơn quên lãng.
Cửa mồ ký ức nổ tung
Vận hành một “Di vi đi” kể chuyện tù cải tạo:
Thuở đó, tóc chinh nhân đang xanh
Bỗng biến thành rong rêu phế thải
Trong ao hồ chia ly...
Khi người tù trở về
Chỉ có âm ba lời bội thề nhận diện
Người tù uất nghẹn kinh hoàng
Vội quay lại kiếp rong rêu thất thế
Từ ao tù chia ly
Ra đại dương ngăn cách
Sóng bạc đầu vỗ từng cơn ác mộng.
Cửa mồ ký ức mở rộng
Ta thấy Mẹ Việt Nam
Chống gậy thời gian
Đi tìm những đứa con quanh mồ thủy táng.
Cửa mồ ký ức câm lặng
Bởi khoang mồ cũng như khoang đời ta
Không còn dung tích cho âm thanh tủi hận buồn đau
Lại đưa bàn tay lên trán
Ta vẽ thêm dấu cầu xin ơn quên lãng.

Lưu Thái Dzo

*

Đời Phụ Ta Rồi Em Nữa Sao"

Đời phụ ta rồi em nữa sao"
Vết thương này nữa nhói cơn đau
Dò sông, dò biển chừng như dễ
Đâu biết lòng em cũng thẳm sầu!
Ngai đó trong tim chừ bỏ trống
Tưởng em ngự trị đến trăm năm"
Ta ôm giấc ngủ bao nhiêu mộng
Tỉnh giấc mình ta, giận gối chăn
Ta biết đời ta tệ đã lâu
Từ khi ta nhảy tót lên tầu
Quê hương đồng đội đều nhăn mặt
Chẳng phải vì em mới bể dâu!
Trong tim réo rắt phím đàn câm
Năm tháng trong ta cứ bạc dần
Tổ quốc trên lưng càng chĩu nặng
Trong chân mảnh đạn nhức vô ngần
Cái tuổi thanh xuân lắm bất bình
Không hèn mà mang tiếng đào binh
Bàng môn tả đạo đem vây hãm
Nghĩ lại đường gươm giận chính mình.

Trần Ngân Tiêu

*

Trò Chơi Đá Cá Lia Thia

Kéo nhau vô miệt vườn dừa
Mấy thằng giăng nắng ban trưa ngày hè
Một thằng xách rổ kè kè
Một thằng lo xách keo không đem về
Ven sông nước đã rút rồi
Vô lùm dừa nước chia nơi mà tìm
Cá giờ trốn nắng nằm im
Thằng tìm bọt nước thằng tìm bóng hơi
Thấy buồng dừa nước gọi mời
Trời trưa khát nước ta xơi một buồng
Xong rồi cả bọn đi ruồng
Lội qua vườn ổi, dậm mương lác nhàu
Cá xiêm sặc sỡ muôn màu
Chủ vườn ra rượt chạy ào thoát thân
Đem keo cá để ngoài sân


Bày trò cá độ la rần điếc tai
Lăng quăng trứng nước mỗi ngày
Lại còn lo sợ họa tai từ mèo
Cá tươi mèo khoái leo trèo
Đôi khi sơ ý nắp keo hở lằn
Thế là mấy trự thằn lằn
Thò đuôi vô móc anh chàng cá xiêm
Bây giờ đâu biết mà tìm
Trò chơi năm cũ đã chìm tháng năm
Bạn bè biệt xứ mù tăm
Cá tôi chết nổi âm thầm bạn ơi.

Vĩnh Hòa Hiệp

*

Tại Em Lỡ Hẹn

Có lẽ tại em ...thứ Sáu buồn
Hẹn rồi không đến để anh trông
Buồn vương ánh mắt, lòng xao xuyến
Em có bao giờ hiểu thấu không"

Ghế đá chờ em suốt buổi chiều
Công viên vắng lặng gió hiu hiu
Đành thôi ráng đợi! Mong gì nữa
Để được cùng em... nói thật nhiều

Lỡ hẹn giờ đây phải bắt đền
Tại vì ai đó nắng hờn ghen
Giọt buồn rớt đọng bờ mi khép
Nỗi nhớ âm thầm khẽ gọi tên

Anh bắt đền em bằng nụ hôn
Cho ngàn mộng thắm quyện vào hồn
Hồng lên đôi má, lòng e thẹn
Quên hẹn làm chi để nhớ mong

Có chịu không nè! Cô bé ơi
Lần sau có hẹn chớ quên lời
Công viên thứ Sáu buồn hiu hắt
Cứ ngỡ bên em đã có người

Anh vẫn ngồi đây, vẫn đợi chờ
Mượn dòng tâm sự gửi vào thơ
Cho người ấy hiểu lòng tôi đợi
Dù nắng hôm nay có nhạt mờ

Lặng lẽ thời gian, lặng lẽ trôi
Lòng vương nỗi nhớ nét em cười
Bao lâu tình ấy còn vương vấn
Gọi mãi tên người ...chẳng lúc nguôi

Nguyễn Vạn Thắng

*

Từng Cuộc Hành Trình

Cảm tác trên đường về Brisbane từ Adelaide, kết thúc lúc máy bay chưa hạ cánh.

Từng cuộc hành trình
Tôi thường chọn những chuyến đi sớm nhất
Hay những chuyến đi rơi rớt sau cùng
Tôi muốn làm một người khách độc hành
Lững thững bước đi không ai chào ai vẫy
Nơi tôi đến biết sao hay vậy
Nơi tôi về không thấy không hay
Dù đêm khuya hay mới chớm ban ngày
Trong xa lạ tôi ung dung bước tới
Có những sân ga, chưa ai chờ ai đợi
Có những bến xe đò, năm ba người mới tới lai rai
Hay những phi trường, chỉ còn người một người hai
Trong cuốn hút mênh mông, tôi là người có mặt
Thu về hiu hắt
Đông rét căm căm
Xuân cười khoe sắc
Hạ dắt điêu tàn
Tôi đi từ cõi lang thang
Bước chân đã mỏi dọc ngang lối về
Tôi đi không hẹn không thề
Cuộc đời đã mỏi bốn bề chưa tan
Tôi đi không một âm vang
Nhạc rung không tiếng lên đàn không dây
Tôi đi chưa đó chưa đây
Tôi về hoa lá cỏ cây đổi màu
Tôi đi không trước không sau
Tôi về ngày cũ đêm sâu lụn tàn
Tôi nghe vũ trụ buông màn
Khép hờ cánh cửa muôn ngàn lại qua
Tôi nghe âm vọng gần xa
Từng sinh vật núp dưới nhà tử sinh
Như từng cuộc hành trình
Ai bảo rằng đi đến
Điểm cuối chỉ một mình
Ai bảo đó hồi qui
Nhà ga không đến không đi
Bến xe không đỗ, cớ chi vẫy chào
Đường bay xẻ lối trăng sao
Thuyền không xẻ nước chống sào đợi ai"
Quay lại một đường dài
Từ khi tôi có mặt
Đánh thoắt một ngày mai
Tôi lặng yên nhắm mắt
Thử hỏi, đến có ai dắt"
Thử hỏi, đi có ai chờ"
Từng đến đi như từng một cơn mơ
Choàng tỉnh dậy mới dật dờ
Có khi nhớ có khi không
Tỏ mờ, đầu đuôi gốc ngọn!
Có những chuyến đi thật sớm
Có những chuyến về thật khuya
Tôi thương những con tàu
Tôi thương những sân ga
Cứ lững thững đến đi nhưng không phải là nhà
Khách đi vội
Bỏ lại con tàu và nhà ga trống rỗng
Vũ trụ dù lồng lộng
Cũng không đón một ai
Thời gian dù ngắn dài
Cũng không chờ không đợi
Ục ịch, ù ù, boong boong vút tới
Vểnh tai nghe đâu ai vẫy ai chào"
Cây lay, gió chạy, bay nhảy trăng sao
Giờ phút đó nếu sảy một tai biến nào
Tôi là người có mặt
Nhưng là kẻ độc hành trên lộ trình đưa đẩy
Xưa và nay, biết bao lần đã vậy
Tử và sinh
Có thì thấy, không có cũng chẳng ai trông
Nhẹ hơn một mảnh tơ hồng
Bèo hơn một bọt trôi sông mịt mờ
Cuộc đời tôi, một bóng hình
Mờ mờ nhạt nhạt lung linh dặm trường
Cuộc đời tôi, một ngân sương
Màn đêm chưa tắt, soi đường chẳng ra"
Tàu ơi còn nhớ sân ga
Xe ơi, còn nhớ bến xa bến gần
Thuyền đâu rẽ nước chia phân
Mây bay đâu xé nổi vầng không gian
Đời tôi cũng vậy không màng!

Mặc Giang

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Garden Grove, Nam California (Bình Sa)- - Tại hội trường Thư Viện Việt Nam vào lúc 10 giờ sáng Thứ Bảy này 2 tháng 11 năm 2019, Ủy Ban Vận Động Việt Nam Cộng Hòa Trở Lại do ông Hồ Văn Sinh, Chủ Tịch Ủy Ban Vận Động Việt Nam Cộng Hòa Trở Lại đã tổ chức buổi họp báo nhằm mục đích tường trình lại cuộc hội thảo lịch sử đã diễn ra vào ngày 25 Tháng Mười, 2019
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
“Giang hồ hiểm ác!” là châm ngôn thường được nhắc tới trong các truyện kiếm hiệp của nhà văn Kim Dung. Thực tế giang hồ trong tiểu thuyết và giang hồ ở ngoài đời có lẽ chẳng khác nhau bao nhiêu, như chuyện các tay giang hồ đâm chém nhau tại Sài Gòn, Bình Dương trong mấy ngày qua mà báo mạng VNExpress cho biết dưới đây.
Một nghiên cứu mới của Kaiser Permantente đã đưa ra thông tin đáng lo ngại về tỉ lệ tử vong cao do chứng suy tim. Nhưng có một tin vui: theo một bác sĩ tim mạch, một số loại thuốc tiểu đường có thể cứu nhiều mạng sống, do cũng làm giảm nguy cơ mắc chứng bệnh này.
Những loại thuốc ghi toa là để chữa bệnh, nhưng cũng có thể gây bệnh năng hơn hay tử vong. Hàng năm có khoảng 1.5 triệu người Mỹ chết vì dùng thuốc sai. Nhiều người trong số họ là người cao niên.
Những ai thích ăn nhiều cheese trên pizza nay phải dè chừng: theo Hiệp Hội Xương Hoa Kỳ, ăn quá nhiều cheese và những sản phẩm từ sữa sẽ làm tăng nguy cơ bị ung thư tuyến tiền liệt.
Việc trẻ sơ sinh, trẻ tập bò, trẻ ở tuổi pre-school xem những màn hình (screen) tăng vọt trong thập kỷ qua. Tuy nhiên, giới chuyên gia đang lo ngại việc quan sát màn ảnh tivi, máy tính bảng, điện thoại thông minh đối với trẻ em ở trong độ tuổi quan trọng này có thể làm ảnh hưởng đến sự phát triển não.
Một nghiên cứu mới vừa cho thấy bằng việc chạy bộ- ở bất cứ mức độ nhanh chậm, nhiều ít khác nhau- đều đem lại lợi ích cho sức khỏe, và làm giảm nguy cơ đột tử cá nhân.
Từ Halloween đến Tết Tây là mùa lễ hội, tiệc tùng. Điều này đồng nghĩa với việc ăn nhậu nhiều và… lên cân.
Một chuyên gia khẳng định: rửa tay đúng cách với xà phòng và nước là một trong những cách tốt nhất để phòng ngừa cảm cúm trong mùa cúm hằng năm.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.