Hôm nay,  

Chuyện Dài Dài Thẩm Mỹ... Phận Đàn Bà

07/01/200200:00:00(Xem: 8829)
Vui Buồn Nghề Nail - Kỳ 41

Sáng nay tôi tới tiệm trể vì cần ở nhà để chờ người tới sửa ống nước. Tới tiệm cũng khoảng 11 giờ. Vừa bước vô nghe mét liền:
"Kìa bả vô kìa. Chị Loan ơi, hồi sáng tụi em bị một mẻ sợ mất hồn. Con quỷ Thu điệu hạnh bày đặt gắn móng giả dài thậm thượt bấm à lam hổng được nó kêu te te muốn bể làng phải ngồi đợi cảnh sát tới. Cả tụi ngồi chồm hổm trước cửa y như đám 'hôm lét' quê một đống."
"Vậy cũng mét. Thèo lẽo. Đâu phải bấm hổng được, tại lâu quá nhớ lộn tui bấm lộn số"
"Thôi bà ơi đừng có chối. Cứ nhận đại đi sợ gì ai mà chối, móng tay dài như vậy làm ăn gì được"
"Vậy mà tui làm được thôi chớ"
"Ừ, được. Nhưng ai ngồi ngoài đường đợi cảnh sát hồi sáng""
"Thôi cho can cho can, bớ nhị vị tiểu thơ cho tỳ nử can"
"Gần Tết rồi mấy bà ơi...."
"Nhớ nhà quá mấy em ui..."
"Mong chàng quá mấy chị à..."
"Tới mùa thuế rồi rầu thấy cha mấy mụ ạ..."
"Nhiều chiện thiệt. Đủ thứ chiện. Đầu tháng tính sổ, Cuối năm tính sổ. Đầu năm tính thuế. Lúc nào cũng ôm cuốn sổ nhức cái 'thầu' !"
"Thuế có người lo, chị lo làm gì cho mệt"
"Nói sao dễ nghe quá.Trước khi giao cho kế toán mình cũng phải gom góp hồ sơ nhân viên, họ làm cho biết bao cơ sở chớ có phải chỉ mình tiệm mình đâu, nhân viên của mình, mình mới biết rỏ ràng lợi tức cái nào đúng phải khai chớ có phải làm ở chợ trời đâu mà ỷ y" Thu nói:
"Chị đừng có đụng vô vụ tiền tip của tui à nghen." Tôi nói:
"Tiền tip thì tự mình ên khai ai rớ vô làm gì cho rắc rối, hổng biết luật thì đừng dặn dò chuyện hổng có căn" Chị Ngà hỏi:
"Bộ tui cũng phải khai thuế nữa sao chị Loan"
"Khai chớ. Chị làm việc lảnh check đàng hoàng mờ. Người nào trong tiệm nầy cũng phải khai. Tiệm khai phần tiệm, thợ khai phần thợ." Thu nói:
"Em nghe người ta nói khai ít ít thôi, khai nhiều nó đánh thuế nặng"
"Cái đó tui hổng biết à. Mạnh ai nấy tự đi khai tui hổng có dính líu gì tới chuyện thuế cá nhân. Tui chỉ lo gom góp giấy tờ cho chị Ba khai lợi tức của tiệm mà thôi."
"Có khách có khách. Thôi ngưng. Khách của Martha."
Cô nầy tánh tình biết điệu lắm. Nhiều khách quá có khi nó nhường bớt cho chị em làm chung. Đặc biệt có một ông khách, hình như tới tiệm... mổi tuần cho con nhỏ Martha... sờ lên đầu ổng đặng ổng tip cho cô nàng 10 đồng. Ông nội nầy rõ ràng mê con nhỏ chớ tóc đâu mà mọc cho kịp" Con nhỏ cũng biết mánh lới, nó có cắt gì đâu" Làm bộ cầm cây kéo nhấp nhấp, vừa nhấp vừa nói chuyện!
Có lần ổng vô nó viện cớ bận khách xếnh qua cho cô Láng nhưng ông ta nhứt định ngồi đợi nàng. Ngồi cũng cả buổi đợi cho được bàn tay ngọc của mỹ nhân vuốt vuốt lên đầu, 'đóng hụi' xong rồi mới từ từ đứng dậy, mắt liếc đưa tình, chân mày nhướng nhướng vài cái vấn vương, vừa đi vừa lết ra khỏi cửa.


Làm xong khách hẹn, thấy tôi rảnh rang nó rề lại hỏi nhỏ:
"You có thì giờ sửa dùm mấy cái móng tay"
Nhìn bàn tay nàng, Trời đất, sao vậy" Mấy móng tay trụi lủi. Mới đắp bộ móng giả cho nó mấy ngày mà sao... mặc cãm nghề nghiệp tôi phân trần:
"Có lẽ móng tay you tiết ra nhiều chất dầu làm móng bị lift"
Martha đỏ mặt:
"Không phải vậy đâu. Tôi đánh lộn với chồng tôi bị gảy..."
Ối trời. Người đẹp như tiên giáng thế, đôi bàn tay mềm dịu như cô nàng đâu có chuyện đánh lộn với chồng" Chuyện đánh lộn là dành cho mấy người trần thế dữ dằn như... như... như cô Thu nhà ta kìa. Đàng nầy...
"Thật đó you à. Tôi quàu hắn ta, gảy móng tay"
"Ạ...ạ... Tôi cứ tưỡng... (tánh tò mò thúc đẩy nhịn hổng được, với lại, tại nó tự nhiên khai trước ừm chi " thành ra tôi phải tiếp tục... khảo cho có đầu có đuôi) Lý do gì mà tới đánh nhau""
Martha buồn xụ mặt xuống nhưng cặp mắt thì long lanh sáng, nét dử của con... gấu cái
"Để tôi kể you nghe, tôi giận nó dê em tôi"
Ối trời, có chuyện đó sao" Tôi hỏi tới: "Dê làm sao""
"You cũng biết tôi không thể mặc áo tắm được. Hồi mùa hè em tôi tới chơi nó đưa cả nhà đi biển thấy em tôi mặc áo tắm đẹp quá nó nhào xuống biển quần quần giởn hớt với con nhỏ. Tôi đã cho nó biết tôi không thích như vậy. Nó xin lổi rồi. Tuần nầy em tôi tới chơi, tôi bắt gặp nó... bóp mông em tôi, rồi chối là nó lầm tưỡng tôi. Lầm sao được, tôi thấp em tôi cao, tóc tôi dài em tôi ngắn hơn nhiều mà. Nó làm bộ lộn đặng dê con nhỏ. Tức lắm. Tôi tát nó, nó đẩy tôi, tôi quàu nó, gảy hết mấy cái móng. Bây giờ you sửa dùm"
Thôi rồi bạn ơi!
Người xưa nói hổng sai.
Hoa thơm đánh cả cụm
Vợ là con khỉ già, em vợ là cô tiên nga Bởi vậy anh mới zớt đẹp!
Cái điệu sửa móng tay nầy sẽ là chuyện lập lại dài dài, tôi trúng mối rồi!
Hổng biết hồi thuở sinh thiên lập địa đàn bà làm lổi gì nặng lắm sao mà ông Trời ổng giận ổng ghét ổng hành! Xấu chịu khổ đã đành, đẹp sao cũng hổng sướng" Hết hành cho đau bụng có kinh tới mang nặng 9 tháng 11 ngày xé thịt tét da sinh con đẻ cái rồi còn bị chồng đánh chồng đì " (chuyện mình lâu lâu quàu quàu chồng vài cái đâu ăn nhằm gì, mình nử nhi yếu đuối mờ !)
Thiệt nghỉ hổng ra. Nhìn sơ nội trong tiệm nầy đây nè, chị Ba giàu có nhưng gia đình có hạnh phúc đâu" chồng theo con nầy con kia, buồn tình chĩ sinh tật bài bạc, tiệm có khi bỏ lúng cho đám thợ tụi tui xoay sở; chị Ngà thì chồng bỏ đi luôn một mình nuôi mấy đứa con; Thu mới có bồ thì gặp thằng điếm; Láng chưa chồng chưa bồ còn đang đợi như con đò dọc; Trang kén chọn mà có đi đâu" lẩn quẩn trong tiệm nail thì gặp được ai" tôi thì... thôi, hổng có đem chuyện nhà ra nói!
Tủi thay cho phận đàn bà!

Tháng 1, 2002

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.