Hôm nay,  

Thương Thầy

03/01/200700:00:00(Xem: 4562)

Thương Thầy

Bạn có bao giờ "yêu thầy" không "
........
Chào tỷ muội huynh đệ và các thân hữu mạnh giỏi.
Năm tui mười sáu tuổi, học lớp Đệ Tứ bê bối (Đệ Tứ B4) trường Ng V Kh, tui “yêu” thầy tui.
Năm tui bốn chục tuổi, tui “yêu” học trò tui.
Hai lần bị tiếng sét ái tình tui tự cho là “tình yêu đúng nghĩa” đó đều không đúng lý.
Thầy Lê Linh Thảo dạy môn Việt Văn là môn học tui thích nhứt, khá nhứt trong cả bốn năm trung học đệ nhứt cấp.
Ngày đầu tiên thầy bứớc vô lớp, như mang theo cả một vầng thái dương, mang theo cả một vầng trăng, mang theo cả một vùng trời thơ mộng.
Thầy bận quần màu đen áo sơ mi màu trắng là hai màu thầy mặc triền miên suốt năm.
Thầy bước lên hai nấc, đứng trên cái bục trước tấm bảng đen, xây mặt lại, trải tầm nhìn sau cặp kiếng cận xuống đám nữ sinh.
Đám nữ sinh đang như bị thôi miên;
Như một vườn bông hướng dương nương theo ánh mặt trời đang ngẩn ngơ đưa những cặp mắt nai lên nhìn thầy thì bỗng:
Phụt!
Vụt một cái, từ đâu đâu, tận chân trời nào" cắt cớ thay! nỡ lòng nào! cái cậu bé bụ bẩm mình để trần còn quấn tấm ... tã... tượng trưng cho “Thần Ái Tình” của dân Tây Phương, cậu bé còn nhỏ thế mà đã nỡ dương cung tên lên dang thẳng cánh bắn cho tui một phát.
Xuyên qua tim.
Rỉ máu.
Nhỏ tí tách như giọt mưa thu, nhỏ giọt dài dài nguyên năm Đệ Tứ!
Thầy cất tiếng lên giảng bài nghe sang sảng. Thầy cười giọng cười sảng khoái, giọng cười tui còn mang mãi trong tim.
Thầy đi dạy tay không. Không bao giờ có cuốn sách nào để mở ra. Tất cả đều nằm trong đầu. Thầy giảng bài, đọc bài cho học sinh viết bằng trí nhớ bằng lời lẽ văn chương phong phú.
Tui mê thầy.
Tui chiêm ngưỡng thầy.
Tui đưa thầy lên ngôi thần tượng.
Thầy nói ra từng lời.
Tui nuốt vô từng lời.
Tui không còn chạy theo ong theo bướm nữa.
Mà thường ngồi ngó mông lung ra ngoài cửa sổ.
Trong lớp, giờ nào không phải giờ của thầy, tui ngó ra cửa sổ để được tự do tưởng tượng như nụ cười của thầy ngoài kia... vương theo gió... vận theo mây... ngoài chân mây... và tui mơ màng bay ra khỏi cái lớp học tù túng, bay theo thầy...
Chúng tôi ngồi bàn đầu, ngay dưới cái buy rô của thầy.
Hổng biết mỗi khi tui quên, mê mẩn vô ý tứ ngó trộm thầy, thầy có "khớp" hông"
Lúc đó thầy giỏi đâu... mới “băm vài nhát” là cùng. Thầy còn trẻ lắm nhưng có cái vẻ đạo mạo nghiêm trang xa cách của bực làm thầy nên tụi tui sợ thầy.
Sợ thì vẫn sợ mà “yêu” thì không thể tránh gì được.
Bàn tui bốn đứa. In là trong một đoạn đã viết rồi tui có nói về ba con nhỏ bạn thân ngồi cùng bàn năm Đệ Ngũ đó, bạn còn nhớ hôn" Cả ba đứa nó cùng ngồi chung với tui năm Đệ Tứ luôn.
Con nhỏ Cảnh thì đẹp lắm, nhiều đứa theo, tối ngày cười hề hề nên tui hổng biết nó có để ý thầy hông.
Con nhỏ Phụng Miên Lai có duyên vô cùng thì ham ăn. Nó ăn liền miệng. Lúc nào cũng nhai mà ốm ròm. Hổng biết vì mải ăn, đầu óc nó còn chỗ trống nào cho thần ái tình nhào vô hông.
Còn có nàng Loan. (nhỏ nầy má nó cho nó đeo vàng cùng mình đó)
Nàng nầy là nàng thơ của anh “thi sĩ” Lê Hoa Niên. Anh LHN yêu Loan tha thiết. (Ảnh tâm sự với tui mờ)
Ảnh nhắc tới “nàng” là mắt ảnh đỏ lên, rưng rưng. Tui nghĩ trong bụng, ông nội nầy chắc đêm đêm ổng khóc, ổng rên ổng ca bài:

“Má ơi con muốn vợ
Ba má tính làm sao.
Nếu hông thì con đốt nhà.
Ba má xuống ở chuồng heo..”
Ảnh mượn tui nhắn với nhỏ Loan nếu Loan chịu thì ảnh đem má ảnh tới hỏi, mà nhỏ Loan điệu hạnh:
-Thôi tao chưa muốn có chồng.
Rồi một ngày đó. Nó khai thiệt.
Nó khai bằng hai câu thơ lục bát.
Ai có ngu cách gì đi nữa đọc hai câu thơ nầy mà hổng hiểu thì tui cùi!
(mấy bạn hổng được cừ à nghe. Cừ là tui hổng kể nữa à nghe)

Tim trò trao trọn cho thầy
Cho bay theo gió theo mây tung trời.

Đọc xong là hiểu liền. Tự nhiên tui ứa nước mắt. Nó hết hồn hết vía hỏi lăng xăng mầy mắc chứng gì vậy mậy" Bộ thơ tao làm buồn lắm hả" Tui nói hổng phải đâu mầy ơi ...
Rồi tui lấy viết ra làm tiếp bài thơ thất tình:

Hai trò cùng nói một lời
Cùng yêu trọn vẹn cả đời thầy ơi.

(thấy chưa" Tuy đang buồn thúi ruột tui cũng còn nhớ là làm thơ phải có vần khi đọc lên phải cho trơn đừng có tréo bảng họng. Nhưng mà cù lần một cây!)

Thế rồi. Hai con nhỏ học trò mơ mộng cùng yêu ông thầy.
Mỗi đứa thay phiên nhau làm hai câu thơ lục bát.
Nhờ yêu mà… rặn ra được đâu bài thơ cỡ … hai chục câu có.
Hai đứa ngày ngày nắn nót làm thơ, rồi thở dài, rồi ứa nước mắt.
Sao mà lúc đó cái gì cũng làm mình buồn được hết á.
Tuổi biết buồn.
Ban đêm, trái tim mình như quặn, thắt, như có ai cầm mà bóp mà vắt...
...
... mà cũng lạ, có vài đứa bạn lại phê bình... aaaa, sao lúc nầy mầy thấy... đẹp ra dzậy" bộ đang yêu hả"
Người con gái đang yêu, trái tim thường đập mạnh.
Máu chảy mau, tống ra tận từng sợi vi ti huyết quản, ra tận làn da làm cho đỏ hồng lên.
Dĩ nhiên tóc nhờ vậy mà trở nên bóng mướt, da nhờ vậy mà trở nên mịn màng, mắt nhờ vậy mà trở nên ướt át...
...
Như vậy đó, hai đứa học hành phiền muộn, mình chỉ khá mỗi môn Việt Văn thôi, còn nhỏ Loan còn đỡ được môn toán.
Nhỏ Cảnh tử tế, thường cho tui cọp dê toán của nó.
Học giỏi đều như vậy cho nên thi trung học nó đậu cái cụp, vô Bộ NLS làm thư ký dễ dàng. Thời gian sau nó vô luôn trong QH.
Tui thì lận đận làm hãng tư…
…..Trở lại lớp tứ bê bối.
Học toàn là thầy không.
Có thầy K. dạy Lý Hóa.
Thầy người miền Trung. Còn trẻ lắm, hình như vẫn còn … đi học hay sao mà thầy ở trong khu cư xá sinh viên Minh Mạng.
Tánh tình trầm tĩnh xa cách với học trò tuy đôi khi, tui bắt gặp một hai cái nhìn của thầy.
Thầy H. dạy Vạn Vật.
Thầy bị bịnh sốt rét rừng, da mặt vàng ủng kinh niên. Mỗi lần thầy xách cái bộ xương cách trí vô dạy tụi nầy là có màn cười, khi thầy cầm cái xương hàm của bộ xương mà nhạo qua nhạo lại, giống như bộ xương đang vừa cười vừa xạo sự!
Thầy T. dạy Công Dân.
Khi thầy bước vô lớp là mình biết thầy vừa ngủ trưa mới dậy.
Dấu vết rõ ràng.
Trên hai gò má.
Dấu chiếu cấn!
Đã vậy, mỗi lần thầy cất giọng để nói về bài quốc ca là tụi học trò quỷ quái có màn cười ngất ngư.
Thầy ca:
“ Nầy công dăn ơi…..

Thầy L. dạy Hình Học Đại Số.
Thầy chịu chơi (nói theo kiểu mấy con nhỏ “mi nhon xí xọn”)
Thầy hay thủ thỉ cho bốn đứa ngồi bàn nhứt nghe là thầy túc trực tại phòng trà thường xuyên, nhảy với ca sĩ nầy ca sĩ nọ…
Coi bộ thầy có cảm tình đậm với nhỏ Ph. Miên lai"
Nó khai với tụi tui là thầy hỏi riêng nó bữa nào đi nhảy với thầy hôn"…
"""
Tụi tui lắc đầu, nói nó xạo ke…!


Như vậy đó. Hai đứa tụi tui chung tình, cứ làm bài thơ tả tình.
Tả xong rồi làm sao"
Hai đứa bàn với nhau hay là mình đem bài thơ cho thầy chấm điểm"
(Ngu gì mà ngu tàn bạo!)
Đồng ý. Sợ thầy không hiểu tâm sự mình, tui còn nhận vẽ hình kèm trong bài thơ nữa chớ.
Trên góc trái phía trên bài thơ lục bát hai chục câu có vẽ hình chùm dây ti gôn bông bể rơi lả tả làm nền nguyên trang giấy, hình một mặt người đàn ông có đeo kiếng cận.
Dưới góc bên tay mặt là hình hai con nhỏ bận áo dài đội nón lá cho thêm phần thơ mộng, cùng hướng mắt nhìn lên thần tượng.
Mình ngu mà cứ sợ ngưòi khác… hổng hiểu. Mà người đó là thầy mình mới chết chớơơớ…
Sướng hông"
Bởi vậy ngưòi ta mới nói là tình dại khờ, tình ngu si! Và bạo dạn trong tuyệt vọng.
Bữa đó đợi thầy ngồi nghỉ trong văn phòng, hai đứa nhứt định phải cho thầy hiểu tâm sự của mình rồi… tới đâu thì tới.
Rụt rè bước vô chỗ có để cái bàn giáo sư, thầy ngồi đó tay cầm điếu thuốc, trên bàn là ly trà nóng bốc khói.
Thầy đưa điếu thuốc lên môi, đôi mắt nheo nheo vì khói...
Trời!
Tim đánh thùng thùng thùng...
Nhỏ Loan thỏ đế đẩy tui. Mạnh dạn tui tiến tới, hai tay dâng lên cho thầy bài thơ có kèm hình trên cuốn sổ bằng giấy pơlure màu hồng.
Tỏ tình xong rồi hai đứa chấp tay đứng đó ngáo ngáo.
(Nhớ lại mà bắt tức cười)

Hai đứa đứng chấp tay chôn chân tại chỗ như hai đứa học trò bị phạt.
Đọc xong bài thơ có kèm hình vẽ, thầy LLTH gật gù, khoé mắt hơi nhíu lại, vì khói hay vì… cố ngăn nụ cười"
Thầy thong thả cầm ly trà còn nóng đưa lên môi nhấp một cái rồi từ từ nói, không nhìn hai đứa ngáo:
- Để thầy đem về có thời giờ xem lại, rồi thầy sẽ cho điểm nhé.
Chời ơi chời! Thầy sẽ cho điểm bài thơ tình đau khổ!
Chỉ đợi bi nhiêu đó, hai đứa cùng dạ ríu ríu rút lui lẹ.
Ra khỏi văn phòng hai đứa cố nín… cười hay khóc" Quên mất rồi.
Cả ngày hôm đó tự dưng lòng dạ nhẹ hửng. Vui vui.
Mấy bữa sau gặp lại giờ thầy. Hai đứa mắc cở đỏ mặt có dám “eyes contact” đâu, còn thầy, thấy thầy tỉnh bơ như chẳng có chuyện gì lạ lùng hay bí mật đã xảy ra giữa … ba người.
Giờ ra chơi thầy nhẹ nhàng kín đáo đưa cho nhỏ Loan tờ giấy, nói "-Nhớ đến nhé".
Thì ra, thầy cho địa chỉ mời hai đứa tới nhà thầy chơi.
Trời đất!
Đã hổng bị phạt bị la mà còn được thầy mời riêng hai đứa tới nhà nữa chớ. Hai đứa vẫn còn sợ nhưng nhỏ Loan coi vậy mà nó gan hơn tui. Trong khi tui quíu lại, nói thôi tao hổng dám đi đâu, nó nói đi đi sợ gì mậy, thầy có làm thịt mình đâu mà sợ, đi hai đứa sợ gì mậy. Thầy mời đàng hoàng mờ.
Bữa đó là ngày chúa nhựt. Loan nói để tao qua chở mầy

Các bạn thân mến.
Thời đó, năm một ngàn chín trăm sáu mươi mấy. Thời loạn lạc với những cuộc đảo chánh lung tung, vài tháng là một ông Thủ Trưởng, Quốc Trưởng khác mặt khác tên, học hành tính từ ngày… những người con trai hễ thi rớt tú tài là vô quân trường đó, mà hai con nhỏ tụi tui như muốn quên đi chuyện loạn lạc mình đã quá quen, cứ mơ mơ màng màng với mối tình ngoài chân mây, một mối tình kỳ cục vừa hãi sợ vừa đắm đuối vừa… chia xẻ.
Hai đứa nhờ có ông thầy đứng giữa mà thân nhau hơn hai đứa kia.
Tụi tui dấu biệt. Nhỏ Cảnh lo lên quân trường Thủ Đức. Lúc nầy nó coi bộ lậm anh chàng dữ rồi. Có để ý gì tới ai.
Nhỏ Phụng lo ăn. Vừa ăn vừa nói vừa cưòi.
Cảnh hay la :
-Phụng! Mầy ăn hàng vừa vừa thôi, ham ăn quá trong đầu mầy chỉ nghĩ tới mấy món đồ ăn, trong bụng chứa đầy đồ ăn thì thi rớt là cái chắc.
Có thi đâu mà rớt" Học chưa hết năm đệ tứ là nhỏ Phụng, đang thinh không, bỏ học đi lấy chồng.
Ngày nghe nó nói tao lấy chồng, tụi tui chưng hửng, hỏi bộ mầy khùng hả Phụng"
“Sành đời” hơn, nhỏ Cảnh nghi ngờ hỏi:
-Ê! Bộ mầy bị thằng L. rồi hả mậy"
Phụng tỉnh bơ trả lời:
-Ừ, hai ba tháng rồi mầy.
Cảnh xỉ xỉ vô mặt Phụng, mắng:
-Cho đáng đời. Ai biểu con gái gì mà cứ vô phòng con trai hoài…
Trời đất thánh thần ơi. Tui với nhỏ Loan hết hồn hết vía!
Ngó cái bụng nó lom lom. Lạ. Nhỏ nầy ăn nhiều mà nó ốm như con khô mực. Ngực thì xẹp lép. Cái bụng sát rạt có thấy gì đâu" Nghi ngờ:
-Phụng. Nói thiệt nói chơi mậy"
Nó tỉnh bơ:
-Thiệt. Ba má nói phải cưới gấp.
May phước cho nó bên chồng là hàng xóm, nhà rất giàu, muốn làm đám cưới liền trứoc khi cái bụng nó “phè” ra.
Phụng mới mười sáu tuổi. Tuổi ta.
Cảnh cưòi ngất. Nói:
-Con quỉ Phụng. Nó kêu chồng tương lai của nó bằng thằng không hà.
Thì có gì lạ. Hai đứa nó là bạn trong xóm từ hồi còn ở truồng tắm mưa. Bây giờ hai đứa sắp có con với nhau. Thiệt là kỳ.
Cuộc đời con nhỏ nầy chẳng có mơ mộng gì ráo!
Cảnh còn chọc, hỏi:
-Vậy chớ aaaa… hồi nó… ấy mầy, tụi bây có uính tù tì ra cái gì ra cái nầy hông" Phải tại nó ra cái kéo mầy ra cái bàn tay xè, bị nó cắt cái cụp hông" Mầy có thương nó hông mà lấy nó làm chồng"
Phụng trả lời tỉnh bơ, vừa cắn vô cái rốp, nước văng ra tùm lum, củ sắn bự hơn cái mặt nó, vừa nói:
-Thương yêu mẹ gì. Tại nó ẩu, nó đè tao…
Nói chưa hết câu lại táp thêm một cái nữa
Hết ý kiến. Con quỉ.

Mấy năm sau, Cảnh rủ mấy mẹ con Phụng tới nhà tui chơi.
Năm đó Phụng đà bốn con. Bốn đứa con gái. Nước da trắng giống cha (chồng Phụng người Việt nhưng cả gia đình vô dân Pháp) còn cặp mắt thì có ngấn lông mi cong dài mướt, cái miệng cười có hai đồng tiền nhỏ xíu hai bên khóe miệng giống mẹ.
Phụng nuôi con như nuôi vịt. Nó lùa con nó như lùa vịt.
Lùa cho ăn. Lùa thay đồ. Lùa cho ngủ. Lùa ra đường chơi, để cho má nó nói chuyện với mấy dì!
Nhà nó ở trong hẻm nằm trên đường Trần Hưng Đạo, Cảnh tới tận nhà tiếp nó thay đồ rồi lùa đám nhỏ lên xe tắc xi chạy vô tới nhà tui, ở Phú Lâm, quận Sáu.
Tụi nó vô bếp ra tay làm món chả giò ăn chơi. Nhỏ Phụng coi vậy mà khéo. Nó cuốn chả giò cuốn nào cuốn nấy nhỏ xíu bằng ngón tay cái. Bốn tiểu thư của nó phá quá trời là phá. Phụng vừa hào hển la con vừa lấy tay hất mái tóc lòa xòa trước trán lên, thấy tội nghiệp.
Nó la con nó:
-Mấy bà nội, bỏ xuống hông… ta nói bỏ xuống. Phá vừa vừa nó. Phá quá quỉ. Phá quá ai chịu cho nổi. Nói hổng nghe lời tao đem nhốt hết vô buồng bây giờ. Mấy bà cố nội!!!
Cảnh cười khật khậc khậc, ngạo:
-Ê mậy, sao rủa tụi nhỏ kỳ cục vậy mậy. Sanh ra chi cả đống rồi bây giờ """"… Thôi rửa tay ra coi chừng tụi nhỏ đi để đây tụi tao làm cho…
Ngó cảnh chăn vịt của nhỏ Phụng tui thấy ngán. Hết ham có chồng.
Cảnh thương bạn. Khi nào có gì vui hay tụ họp bạn bè là thế nào nó cũng rê cả năm, vừa vịt mẹ vừa vịt con của nhỏ Phụng theo.
Năm đó Phụng mới có hai mươi hăm mốt gì đó hà

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Câu Lạc Bộ Nhiếp Ảnh Việt Nam/VN Photography Club sẽ tổ chức một cuộc triển lãm ảnh nghệ thuật "Ánh sáng và sắc màu" tại Little Saigon, Nam Cali. Buổi triển lãm sẽ diễn ra hai ngày, Thứ Bảy và Chủ Nhật, 7 và 8 tháng 12 năm 2019 từ 10 giờ sáng đến 5 giờ chiều, tại Hội trường nhật báo Người Việt
Bộ trưởng quốc phòng Nam Han, Jeong Kyeong-doo và đồng nhiệm Trung Quốc, Ngụy Phượng Hòa đã đồng ý thiết lập thêm những đường dây nóng quân sự giữa hai nước và chuẩn bị cho chuyến công du của bộ trưởng Jeong đến Trung Quốc vào năm 2020.
Ánh nắng chiều đã tắt nhưng tôi vẫn như cảm nhận được cái nóng hừng hực qua cung cách vén ống tay áo để lau mồ hôi trán của người tưới cỏ.
Công Ty Disneyland sẽ chính thức tham dự cuộc Diễn Hành Tết tại Westminster với sự góp mặt của nhiều nhân vật trong đó có Mickey và Mini Mouse.
Thương vụ bán hàng trên mạng tại Hoa Kỳ Ngày Lễ Tạ Ơn đã tăng vọt 17$ tới 4.1 tỉ đôla, theo Salesforce cho biết. Doanh thu bán hàng mạng trên toàn cầu đã tăng còn nhanh hơn.
2 du khách của chiếc du thuyền Carnival Cruise Line đã chdết trong một xe buýt trong thời gian một tua độc lập tại Belize hôm Thứ Tư.
Thủ Tướng Iraq Adel Abdul-Mahdi cho biết hôm Thứ Sáu rằng ông sẽ từ chức theo sau nhiều tuần lễ biểu tình bạo động và lời kêu gọi ông ra đi bởi nhà lãnh đạo tôn giáo hàng đầu quốc gia của phái Hồi Giáo Shia.
2 phi đạn được Bắc Hàn phóng đi hôm Thứ Năm “được cho là bắn từ một bệ phóng phi đạn nòng siêu lớn,” theo các viên chức quân sự Nam Hàn cho biết.
Cảnh sát Anh đã bắn chết một người tấn công khủng bố hôm Thứ Sáu tại Cầu London -- một sự kiện đau lòng đã khiến ít nhất một người vô tội thiệt mạng và một số người khác bị thương xung quanh con đường trọng yếu là nơi xảy ra vụ tấn công Hồi Giáo chết người chỉ hơn hai năm trước.
Trấn Cảnh Đồng nằm bên bờ sông Liễu Hạ, xinh đẹp như cảnh thiên thai ở chốn trần gian. Khách thương hồ đến đi mua bán quanh năm. Khách du thanh tú lịch lãm cũng dập dìu trẩy hội…


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.