Hôm nay,  

Bố Tôi...

14/02/200700:00:00(Xem: 4434)

Bố Tôi...

Sau 90 năm phấn đấu với những vui buồn, nổi trôi, và hạnh phúc trong cuộc đời, cộng với 10 tháng trời chống chỏi với những căn bệnh cuả tuổi già. Bố tôi, ông Nguyễn Văn Nam đã thanh thản ra đi vào lúc 3 giờ lẻ 5 phút sáng ngày thứ Hai, 12 tháng Hai, 2007 tức là ngày 25 tháng Chạp, năm Bính Tuất tại nhà riêng ở thành phố Laguna Niguel với đông đủ con cháu ở bên cạnh.

Sinh năm 1917 tại làng Nội Duệ, tỉnh Bắc Ninh. Sau khi tốt nghiệp trung học, Bố tôi gia nhập quân đội quốc gia với chức vụ cuối cùng là Trung Uý và giải ngũ vào năm 1954, sau ngày đất nước phân ly. Cưu mang vợ hiền cùng 6 đứa con thơ di cư vào Nam lập lại sự nghiệp và làm ăn, buôn bán nuôi gia đình.

Hình như thoạt tiên Bố Mẹ tôi dự định chỉ có 5 đứa con, vì thế ông bà đã chọn ra những cái tên thật vần: Phúc, Lộc, Thọ, Khang, Ninh và đặc biệt là dùng tên cuả mình để làm chữ lót cho những đưa con trai. Nhưng không hiểu vì lý do nào mà hai Cụ lại quyết định "tăng gia sản xuất" để rồi có thêm 6 nhân mạng nữa không theo vần điệu kể trên mà trở thành Hải, Việt, Huyền, Hưng, Hiền và Vân Khanh!

Tuy có nhiều con, nhưng Bố thích sống tự lập không muốn dọn về ở chung với đứa nào. Kể từ ngày Mẹ tôi qua đời, ông vẫn ở riêng, tự lo liệu cơm nước một mình, mỗi tuần lái chiếc xe Lincoln kềnh càng nhưng bóng loáng đến chơi với con cháu, cứ thế cho đến ngày nhập viện khoảng 10 tháng gần đây.

Thời gian trước năm 1975, khi còn ở Việt Nam, tuy là một thương gia, nhưng Bố tôi rất thích hoạt động xã hội, chính trị và đặc biệt là sinh hoạt với giới trẻ. Ông yêu viết văn, làm báo nên lấy bút hiệu là Hoàng Việt và làm chủ nhiệm, chủ bút một số tạp chí nghiên cứu về chính trị và khoa học. Xuyên qua những hoạt động kể trên, nên ông có khá nhiều bạn, thuộc mọi lứa tuổi khác nhau như Vũ Tài Lục, Nghiêm Xuân Hồng, Đỗ Ngọc Yến, Phạm Duy, Nhã Ca, Trần Dạ Từ, Cung Tiến, Thanh Hùng, Nguyễn Hữu Đống, Nguyễn Đức Quang, Du Miên, Nguyễn Tú A, Đào Vũ Anh Hùng v..v... Chính Bố tôi là người giới thiệu tôi với Khánh Ly và Trịnh Công Sơn cùng một số tên tuổi khác trong làng văn nghệ mà hầu hết đều gọi ông bằng "anh" vì sự trẻ tính cuả Bố tôi.

Ông là một người bạn rất chí tình, chỉ vài tháng trước khi vào bệnh viện, ông đã lái xe đến tận nhà để thăm "người bạn trẻ" Đỗ Ngọc Yến của ông trước khi anh Yến ra đi. Rồi ghé đến thăm anh Lê Xuân Định, người bạn đồng sở cuả tôi đang dưỡng bệnh tại gia. Một trong số những người ông quý mến và luôn luôn thăm hỏi đó là cựu chuẩn tướng Trần Quốc Lịch, vì ngày trước Bố tôi đã có lần nhờ tướng Lịch "che chở" cho đứa con trưởng cuả ông, khi tôi đang phục vụ tại ban báo chí thuộc Sư Đoàn 5 Bộ Binh. Bố tôi hay dặn các con, ơn ai một lần, phải nhớ một đời. Và đó cũng là lý do ông hay nhắc đến Cụ Phạm Ngọc Lũy, người thuyền trưởng cuả chiếc tầu Trường Xuân, đã đưa Bố tôi vượt thoát đến bến bờ tự do vào năm 1975.

Khi còn sinh tiền, Bố tôi là người không có niềm tin tôn giáo mạnh mẽ, ngoài Đạo Ông Bà và thờ cúng tổ tiên, mặc dù Mẹ tôi và các anh chị em đều là những Phật Tử thuần thành. Thế nhưng vào những ngày cuối đời, chị em tôi đem kinh tụng niệm bên giường bệnh mỗi lúc cơn đau hoành hành thì ông nằm yên lắng nghe và sau đó yêu cầu chúng tôi tiếp tục tụng kinh. Đặc biệt lại đúng vào dịp mà đứa cháu ngoại cuả Bố tôi, nhà sư trẻ Kusho, một tu sĩ Phật Giáo Mật Giáo vưà từ Ấn Độ về thăm nhà sau hơn tám năm trời tu học. Kusho đã sung sướng được tụng niệm bên giường bệnh để tâm hồn ông ngoại thư thái ra đi. Đây có thể xem là món quà cuối đời quý giá nhất mà Bố tôi để lại cho các con, các cháu.

Thay mặt toàn thể gia đình gồm 21 đứa con, dâu rể và 29 cháu chắt nội ngoại, tôi xin chân thành cảm ơn những lời thăm hỏi và chia buồn cuả tất cả quý vị, quý anh chị và quý thân hữu trong suốt thời gian qua, kể từ lúc Bố tôi vừa chớm bệnh cho đến ngày Cụ thanh thản nằm xuống nghỉ ngơi bên cạnh Mẹ tôi trên đồi hồng tại nghiã trang Rose Hills sau hơn 20 năm xa cách.

Xin mãi mãi nhớ ơn,

Gia đình Nam Lộc

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
GREENVILLE - Vào rạng sáng ngày Chủ Nhật 27/10, một súng nổ tại 1 buổi họp bạn ngoài khuôn viên trường đại học Texas A&M, khiến ít nhất 2 người chết và 12 người bị thương.
GEORGETOWN - Vào ngày 28/10, Tòa sở tại đã quyết định phạt bằng án tù 20 năm cho hung đồ bắt cóc vợ chồng già cùng tuổi 82, sau khi vào nhà và yêu cầu dùng điện thoại của họ, hồi Tháng 8-2018.
SAN BERNARDINO - Thẩm quyền cảnh sát San Bernardino county phổ biến video của camera gắn trên ngực áo của cảnh sát cho thấy đối tượng đã buông súng, giơ tay lên trời, nhưng vẫn bị bắn chết.
LOS ANGELES - Tin cập nhật sáng Thứ Hai 28/10 là lệnh di tản khi đám cháy Getty Fire lan rộng nhanh chóng tại vùng đồi phía bắc Getty Center ảnh hưởng từ xa lộ 405 đến ven biển.
CHIAGO - Không khí sôi nổi được nhà báo ghi nhận tại Chicago, từ trước khi TT Trump đến theo chương trình sinh hoạt của ông với cảnh sát trưởng toàn quốc.
WASHINGTON - Vào ngày 28/10, cựu phó cố vấn Charles Kupperman không đến Capitol Hill để điều trần theo yêu cầu của ủy ban Hạ Viện. Lý do là chỉ thị không hơp tác từ Bạch Ốc.
WASHINGTON - Quyết định của chánh án Beryl Howell của thủ đô là Bộ Tư Pháp trong nội các Trump phải giao hết thông tin, gồm tất cả tài liệu giấy tờ, bản chép điều trần của toàn thể nhân chứng mà bộ trưởng William Bar cất giữ.
Tang lễ của Cựu Trung Tá Nguyễn văn Thuận K16/TVBQGVN được trang trọng cử hành vào lúc 1:00 trưa ngày 27 Tháng 10, 2019 tại Fairfax Memorial Funeral Home, Fairfax , VA.
Trân trọng kính mời Quý Cơ Quan Truyền Thông Báo Chí và Cộng Đồng Người Việt đến tham dự buổi triển lãm đặc biệt pho tượng mẫu TƯỢNG THƯƠNG TIẾC, sẽ được tổ chức vào Chủ Nhật, ngày 3 tháng 11, 2019, lúc 2 giờ 30 đến 5 giờ 30 chiều tại Nhật Báo Việt Báo - 14841 Moran Street, Westminster, CA 92683.
Little Sàigon, Nam California (Bình Sa)- - Tại Tượng Đài Chiến Sĩ Việt Mỹ vào lúc 9 giờ sáng Thứ Bảy ngày 26 tháng 10 năm 2019, cựu Thượng Nghị Sĩ Jim Webb, Tổng Hội Gia Đình Mũ Đỏ Việt Nam, Gia Đình Mũ Đỏ Orange County và phụ cận đã long trọng tổ chức Lễ Truy Điệu, An Táng và thắp nến cầu nguyện cho 81 huynh đệ Mũ Đỏ thuộc Đại đội 72, Tiểu Đoàn 7 Nhảy Dù, Quân Lực VNCH đã hy sinh tại Tuy Hòa Vùng II Chiến Thuật ngày 11 tháng 12 năm 1965.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.