Hôm nay,  

Phát Phì, Đại Sát Thủ

29/03/200400:00:00(Xem: 4914)
Không phải quân khủng bố Hồi giáo Cực đoan hiện thời ; không phải bốn con khủng long Cộng sản còn sót lại với "Anh Cả Đỏ"û Trung Cộng trong tương lai, là đại sát thủ của người Mỹ. Đại sát thủ của Mỹ là chứng lên cân quá mức, hay trầm trọng hơn, là bịnh phát phì sẽ giết hại người Mỹ. Giết không bằng khủng bố kinh thiên động địa mà bằng cách êm đềm, chầm chậm nhưng chắc chắn vì thói "ăn bậy" và tật làm biếng vận động cơ thể, như câu phương ngôn Pháp, cái miệng đào huyệt chôn con người.
Khác với gần 2 phần 3 Nhân Loại trong đó có người Việt ở VNCS đang sống trong thiếu ăn, thiếu dinh dưỡng, người Mỹ đang chết dần, chết mòn vì bịnh lên cân quá mức và phát phì, chết trong quá thừa mứa đồ ăn thức uống nhưng lại rất thiếu vận động cơ thể. Thực vậy, Người Việt định cư trên đất Mỹ-- khi còn ở nước nhà thiếu ăn, thiếu uống triền miên hoặc trong trại tù nhỏ là Trại Cải Tạo, hoặc trại tù lớùn là xã hội VN trong bàn tay sắt CS -- những ngày mới đến Mỹ trong Chương trình HO, ODP, ROVR, đều thấy nước Mỹ quá thừa mứa thực phẩm. Nghèo dưới mức nghèo khó của Mỹ thì được cấp Food Stamps hay túng cùng lắm chạy đến Nhà Thờ, các Hội Từ Thiện lãnh không Thực phẩm Khẩn cấp, ăn cũng không hết. Nên ở Mỹ lâu , bà con cô bác người Việt thường nói và đã viết, đã "chạy nhựt trình đàng hoàng" trên Việt Báo Viết Về Nước Mỹ. Chuyện khó tin nhưng có thật, đọc nghe buồn cười nhưng thâm thúy: ở Mỹ làm giàu rất khó nhưng chết đói còn khó hơn. Đúng vậy ở Mỹ không bao giờ sợ chết đói, chết khát, nhưng lại sợ chết vì thừa mứa đồ ăn, thức uống, dư mỡ, dư đường trong máu. Cho nên hỏi sức nặng một người Mỹ, nhứt là quí cô, quí bà là điều cấm kỵ, xúc phạm. Chứng lên cân quá mức, bịnh phát phì đang trở thành sát thủ số 1 của người Mỹ, dựïa trên khảo sát khoa học khả tín và lời báo động của viên chức chánh phủ đầy thẩm quyền là Bộ Y tế Mỹ.
Lấy nguồn tin độc lập, để có vẽ vô tư, là Báo Le Monde của Pháp, bên ngoài Mỹ, ở mãi bên kia bờ Đại Tây Dương. Ngày 10 tháng Ba, báo này dựa vào bản tin của AFP, viết "Bịnh phát phì sẽ có thể trở thành nguyên nhân đầu tiên về tử suất của người Mỹ…." với câu đề luận in chữ đậm, "Gần 130 triệu người Mỹ, khoảng 64% dân số, đang lên cân quá mức hay béo phì." Phân tích, nguyên nhân của hai bịnh ấy là do chứng ăn bậy và thiếu hoạt động mà ra. Nếu không tìm cách giải quyết từ đây cho đến 2005, hai chứng, bịnh này sẽ là sát thủ hàng đầu giết hại nhân dân của của đệ nhứt siêu cường thế giới, là Mỹ. Có lẽ e ngại người Mỹ hiểu lầm TT Chirac, và Ngoại Trưởng Villepin chống Chiến tranh Iraq của nên "trù mạt" Mỹ, Hãng tin Pháp và báo Le Monde cũng của Pháp dẫn chứng bằng lời Mỹ, của người có thẩm quyền Mỹ, là Bộ Trưởng Y tế Mỹ hiện thời, Tommy Thompson. Lời của Oâng Bộ Trưởng Mỹ: "Người Mỹ phải hiểu chứng lên cân quá mức và bịnh phát phì đúng, là giết chúng ta." Và khuyến cáo "tất cả người Mỹ chúng ta phải hành động để bảo vệ sức khỏe. Chúng ta phải giải quyết vấn đề mạnh dạn như đã từng chống lại thói ghiền thuốc lá." Năm 2000, thuốc lá giết hại 435.000 người Mỹ so với 400.000 người Mỹ bị chết vì ăn bậy, thiếu vận động cơ thể nên lên cân và phát phì, chết rất nhiều hơn bịnh nghiệm rượu. Lời vàng ngọc trên là kết quả công trình sưu khảo của Cơ quan Quốc gia Phòng Chống Bịnh của nước Mỹ phổ biến. Giáo sư Julie Gerbrding, Nữ Giám đốc trong một cuộc họp báo chung với Bộ Trưởng y tế nhấn mạnh: "Việc hơn 1 phần 3 số ngưòi chết mỗi năm tại Mỹ có dính líu đến thói hút thuốc lá, thói ăn bậy bạ, thói không vận động cơ thể, là một thảm kịch và một điều không thể chấp nhận được, vì đó là những tác phong có thể tránh được." Bản sưu khảo kết luận nhà nước và nhân dân Mỹ phải "can thiệp vào để kiện toàn việc ăn uống, tăng cường vận động cơ thể, biến thành ưu tiên cao trong chương trình sức khoẻ công chúng."

Để ý thức rõ tầm nguy hại của bịnh lên cân, phát phì do ăn uống bậy bạ và thiếu vận động, Báo ghi thêm những con số đáng sợ.Từ năm 1990 đến 2000, số người chết vì ăn uống bậy bạ và làm biếng vận động cơ thể, tỷ lệ tăng từ 14 lên 16,6%. Đó là "sự tăng nhanh nhứt đối với nguyên nhân của các loại tử suất." Hiện có khoảng 130.000.000 người Mỹ, tức 64% tổng dân số Mỹ, mắc chúng lên cân quá mức, hay trầm trọng hơn, là bịnh phát phì, dễ phát sanh ra bịnh tiểu đường, tim mạch, và ung thư. Số tiền tốn cho bịnh lên cân quá mức năm 2000 là 117 tỷ đô la. Trái lại chết vì thuốc lá giảm, 19% năm 1990 còn 18,1% năm 2000. Chết vì rượu cũng giảm từ 5% xuống 3,5% (trích Journal of the Meical Association, ra ngày 10 tháng 3). Trái lại, "Rõ rệt, nếu khuynh hướng của bịnh phát phì không đảo ngược được trong những năm săp tới, việc ăn uống bậy bạ và việc thiếu vận động cơ thể sẽ vượt qua thuốc lá để trở thành nguyên nhân tử suất không tránh được." Nhiều thứ bịnh vi trùng, vi khuẩn nói nghe ghê, nhưng coi vậy chớ số người chết thua xa bịnh phát phì. Thí dụ bịnh cúm có 75.000 ngườøi chết, bịnh phổi 55.000, bịnh do ô nhiễm đủ loại cộng với tai nạn xe cộ chỉ có 43.000, chết vì súng đạn 29.000, bịnh lây nhiểm sinh dục 20.000, bịnh xì ke ma túy 17.000.
Giới trí thức ở các đại học và các nhà bình luận trên truyền thông đại chúng đều nhận định và đòi hỏi chánh quyền, nhân dân toàn xã hội Mỹ phải "ý thức rõ nhu cầu thay đổi trong lối sống. Vì rằng, "quyết định hút thuốc, uống rưọu, số lượng và loại đồ ăn và sự vận động cơ thể là kết quả của những dấu chỉ văn hoá và những quảng cáo mạnh." Làm cho xuống cân hết mập đã trở thành kỹ nghệ hốt tiền mà vẫn tiền mất tật mang, cơ nguy có tăng chớ chưa thấy giảm. Vì đúng như các nhà khoa học thực nghiệm và nhân văn khảo cứu về hiện tượng này nói, lên cân, phát phì là do lối sống. Không có thầy, không có thuốc nào có thể thay thế cho người mắc phải khi muốn trị.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ông Rudy Giuliani, luật sư riêng của TT Trump, được biết tiếng là thị trưởng New York khi al-Qaeda tấn công 2 tháp đôi ngày 11-9-2001 và được TT Trump mô tả là nhân vật huyền thoại, nay là đối tượng của nhiều cuộc điều tra.
hà làm phim tài liệu và bảo vệ môi trường Michael Moore xác nhận: không thường tán đồng các quan điểm của TT Trump, nhưng có thể đồng ý 1 điểm, là tố cáo lạm dụng chính trị có hệ thống.
tàu Ý đi ngang qua vớt thuyền nhân VN trong đó có Ái Liên. Lúc này cô bị sốt mê man và được đưa về nước Ý sau cả tháng hải trình. Khi bình phục thì Ái Liên được Đức Giáo Hoàng John Paul 2 tiếp kiến và có chụp bức hình kỷ niệm
Có thể cuộc bầu cử 2020 sẽ thành trận thư hùng giữa 2 tay đại tài phiệt của thành phố New York tức Donald Trump (Cộng Hòa) trong ngành địa ốc và Michael Bloomberg (Dân Chủ) trong lãnh vực tài chánh?
Mùa Lễ Tạ Ơn Hoa Kỳ 2019- Xin tạ ơn, xin bày tỏ lòng biết ơn, xin cám ơn những người Tây phương tốt bụng, những hội đoàn, những quốc gia đã mở rộng vòng tay cứu giúp thuyền nhân trong đó có người viết bài này
gần đây nhất theo yêu cầu của một số thính giả ở xa nên đài đã có quyết định mở thêm hai chi nhánh của đài đó là: một tại San Jose trên băng tần 16.10 và tại Houston TX trên băng tần 27.4, chương trình sẽ được bắt đầu phát hình 24/24 kể từ ngày 1 tháng 12 năm 2019 với 3 hệ thống cùng một lúc
Lãnh đạo của đặc khu Carrie Lam đã nhận biết qua kết quả bầu cử nghị viên cấp quận hôm 24/11: cư dân bất mãn vì cách hành xử quyền lực của hành pháp.
Nai hoang dã chết trong lâm viên quốc gia tại miền bắc Thái Lan với 7 kilogram rác trong bao tử. giới chức địa phương cho biết số rác này gồm bao nhựa plastic, bao cà-phê và cả quần áo lót phụ nữ.
Vào ngày 27/11, 8 người bị truy tố trong vụ tấn công Holey Artisan cafe năm 2016 tại thủ đô Bangladesh, khiến 22 người chết, đa số là ngoại kiều.
Ít nhất 6 người chết và 15 người bị thượng trong 3 vụ nổ khác nhau trong ngày Thứ Ba 26/11 tại thủ đô Iraq.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.