Hôm nay,  

Pháp Luật Phổ Thông

10/09/200700:00:00(Xem: 2638)

Hỏi (Bà Trần T.Đ): Tôi kết hôn vào năm 1994, hiện có 3 cháu, 2 trai một gái, 12, 9 và 8 tuổi. Chồng tôi làm supervisor cho một công ty. Cách đây gần 9 tháng, sau nhiều lần về Việt Nam công tác, chồng tôi đã không còn chăm sóc lo lắng cho gia đình và con cái như xưa.
Vấn đề đã được đem ra bàn cãi, nhưng chúng tôi không thể hóa giải được. Sau đó không lâu chồng tôi lại phải đi Việt Nam.
Khi trở lại, mặc dù chúng tôi vẫn sống chung một nhà nhưng mạnh ai lo công việc của người đó. Công việc của tôi thì cũng chỉ là công việc của một bà nội trợ mẫu mực, ngòai việc lo lắng cơm nước cho gia đình và đưa các cháu đi học, tôi không làm gì khác hơn là đi học part-time.
Cách đây chừng 4 tuần lễ, sau khi đi Việt Nam về, chồng tôi đã tự ý lấy một số đồ đạc và đến tá túc tại nhà của một người bạn. Sau đó ông lại nhờ người bạn chở tất cả các đồ đạc của ông đến địa chỉ mới ông.
Tuy không còn ở chung nhà, nhưng ông vẫn chu cấp tiền bạc cho các con như thường lệ.
Gần đây, vì công ty của ông đã đổi chủ nên ông quyết định nghỉ làm. Hiện ông thất nghiệp và đang kiếm việc làm.
Từ ngày nghỉ việc, ông không còn chu cấp tiền bạc cho mẹ con tôi như trước, vì thế tôi đã khai báo điều này cho phòng thất nghiệp và được họ cho lãnh tiền trợ cấp.
Vì không còn nhận tiền trợ cấp của các cháu như trước đây, nên tôi đã báo cho ông ta biết là tôi có ý định sẽ chuyển các cháu sang học các trường công lập gần nhà.
Biết được việc này chồng tôi đã dọa tôi rằng nếu tôi chuyển các cháu sang học tại các trường công lập thì ông ta sẽ nộp đơn giành quyền nuôi dưỡng các cháu, đồng thời yêu cầu tôi không được chuyển trường, vì điều đó sẽ ảnh hưởng đến tâm lý tình cảm và việc học của các cháu.
Xin LS cho biết là liệu đơn xin và sự phản đối của chồng tôi về quyết định chuyển trường cũng như việc giành nuôi con có được tòa chấp thuận không. Tôi nghe nói chồng tôi đang có bồ tại Việt Nam, tôi có thể xin tòa không cho phép chồng tôi đến thăm các cháu được không"

*

Trả lời: Trong vụ Reynold & Reynold [2007] FamCA 42, hai bên đương sự bắt đầu sống chung với nhau vào tháng 5 năm 1992 và kết hôn vào tháng 9 năm 1993. Người vợ 39 tuổi và người chồng 51 tuổi. Họ có 2 người con, D 12 tuổi học lớp 6, và J được 9 tuổi, học lớp 3, vào lúc xét xử vụ tranh tụng này.
Hai bên đương sự ly thân vào tháng 8 năm 2003 nhưng vẫn còn ở chung một nhà, và cuối cùng đã thực sự ly thân vào tháng 8 năm 2003, khi người vợ và 2 đứa con đã dọn ra khỏi nhà.
Người vợ và 2 đứa con hiện sống tại M. Công việc chủ yếu của bà là nội trợ và làm bồi part-time.
Vào ngày 24 tháng 9 năm 2004 hai bên đã đồng ý xin tòa một “án lệnh đồng thuận” (Consent Orders). Trong án lệnh đó hai bên đã đồng ý rằng người chồng có quyền sống tại “căn nhà do 2 vợ chồng tậu mãi trước đây” (the former matrimonial home). “Các bên đương sự cùng chia xẻ trách nhiệm lâu dài về con cái” (the parties share the joint long-term responsibility for the children). Riêng về việc phân chia tài sản thì vẫn chưa được giải quyết.


Vào ngày 6 tháng 12 năm 2004 người chồng bị đột quỵ và điều đó đã ảnh hưởng đến sự tranh chấp về việc nuôi dưỡng con cái. Sau khi người chồng bị “ddột quỵ” (a stroke), việc chăm sóc các đứa bé đều thuộc về người vợ.
Vào ngày 31 tháng 3 năm 2006, Tòa đã đưa ra “án lệnh tạm thời” (an interim order) tạm đình hõan thi hành “án lệnh đồng thuận” trước đó, để cho phép 2 đứa con được sống với mẹ. Tòa cũng đưa ra án lệnh chỉ định “một chuyên viên về tâm lý, nhà tâm lý học” (psychologist) để giúp tòa liên hệ đến việc đưa ra án lệnh nuôi dưỡng con cái.
Vì thế, vào ngày 5 tháng 9 năm 2006 Tòa đã sửa đổi án lệnh đưa ra trước đó để cho phép D được tùy ý cùng em mình J đến thăm cha của mình vào bất cứ lúc nào mà em muốn.
Kể từ lúc người cha bị “ddột quỵ”, người mẹ đã quyết định chuyển các cháu từ trường tư sang học trường công lập. Người chồng đã nộp đơn phản đối về quyết định này của người vợ vì “người chồng cho rằng đó là một quyết định đơn phương” (it is put by the husband that that was a unilateral move).
Người vợ tranh cãi rằng bà ta làm việc part-time, và không còn nhận được tiền cấp dưỡng từ người chồng, đặc biệt là bà ta hòan tòan không nhận được sự đóng góp tiền bạc nào của người chồng liên hệ đến học phí của 2 đứa con. Bà đang thiếu nhiều món nợ, trong đó bà đã nợ bộ an sinh xã hội $34,000 do sự trả vượt quá mức mà bà ta được quyền hưởng. Ngòai ra bà còn thiếu nợ các thẻ tín dụng $30,000 và những món nợ khác khỏang $16,000.
Điều này có nghĩa là người vợ đang sống vượt quá số tiền mà bà kiếm được, vì ngòai tiền trợ cấp của chính phủ bà ta chỉ làm bồi part-time và kiếm thêm được $230 mỗi tuần.
Bà mẹ đưa ra lý do chuyển các con vào trường công lập vì tình trạng eo hẹp tài chánh hiện tại của bà ta. Bà đưa ra bằng chứng rằng mặc dầu cùng làm chủ với người em về căn appartment mà gia đình để lại, trong phần chia đó bà chỉ được hưởng $160,000. Còn căn nhà của hai vợ chồng trị giá $470,000 và còn nợ ngân hàng rất ít. Ngòai ra bà còn một số tiền trong quỹ hưu trí là $79,000.
Người vợ cho rằng một lý do khác để bà chuyển các cháu sang học trường công lập vì việc đưa đón các cháu sẽ tạo nên các phí tổn khác. Nội tiền xăng để đưa đón các cháu cũng phải tốn mất từ $80 đến $100.
Tòa đã chấp nhận bằng chứng cũng như lập luận của người vợ và đã đưa ra phán quyết rằng người vợ được phép chuyển trường cho các cháu.
Dựa vào phán quyết vừa trưng dẫn bà có thể thấy được rằng việc chồng bà đe dọa là sẽ nộp đơn xin tòa đòi dành quyền nuôi dưỡng các cháu, cũng như việc phản đối quyết định của bà trong việc chuyển đổi các cháu từ trường tư sang học trường công, việc này khó có thể thuyết phục được tòa, đặc biệt là trong hiện tại chồng của bà hòan tòan không trả bất cứ món tiền cấp dưỡng nào cho các cháu.
Riêng câu hỏi liên hệ đến việc là liệu bà có thể xin tòa ngăn cản chồng bà không được đến thăm các cháu, vì ông ta hiện đang có bồ tại Việt Nam, theo thiển ý của chúng tôi, thì đó không phải là lý do để thỉnh cầu tòa về việc ngăn cản không cho ông ta đến thăm 2 cháu. Quyền của cha hoặc mẹ thăm con là quyền được luật pháp bảo vệ, đặc biệt là khi các cháu còn nhỏ dại.
Nếu bà còn thắc mắc xin điện thọai cho chúng tôi để được giải đáp.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tháng 12 sắp đến năm nay 2019, là tháng cuối cùng trước khi Hiệp Ước Thành Đô được áp dụng. Năm tới, 2020, Việt Nam sẽ chánh thức do Nhà cầm quyền Tàu Cộng kiểm soát …... Con đường đấu tranh để Việt Nam thoát khỏi quỷ đạo Cộng Sản Tàu e rằng bế tắc!
Lời Tòa Soạn: Họa sĩ Duy Thanh vừa từ trần vào giờ 9:30 PM, đêm Chủ Nhật 24/11/2019 tại bệnh viện General Hospital San Francisco, tại thành phố San Francisco, California.
Trong khi nhiều người Trung Quốc nhờ công dân Việt Nam đứng tên lập công ty, bơm tiền mua nhà đất ào ạt tại các thành phố du lịch ven biển, xem như đầu tư bất động sản và xây khu nghỉ dưỡng… một số công ty khác lặng lẽ thâu tóm, mua lại nhiều công ty Việt Nam để nắm chặt cổ họng nền kinh tế Việt…
Tội phạm Trung Quốc đóng giả cảnh sát, công tố viên để lừa đảo trực tuyến chuyển hướng sang Đông Nam Á khi bị trấn áp tại quê nhà.
COPENHAGEN - Đan Mạch nhận trọng trách dẫn đầu kế hoạch huấn luyện không tác chiến tại Iraq từ cuối năm 2020.
Theo báo cáo mới nhất của Cục điều tra liên bang Mỹ (FBI), các hãng sản xuất xe hơi Mỹ trở thành mục tiêu tấn công hàng đầu của tin tặc trong năm 2018.
Tăng sĩ Phật Giáo Thiền Tông Gregory Filson đang đạp xe xuyên qua nước Mỹ trong một nỗ lực nối kết với đất mẹ và nâng cao ý thức về bệnh Alzheimer’s.
Cảnh Sát Tiểu Bang Massachussetts trở thành đơn vị đầu tiên thử nghiệm Spot, một loại robot chó, được chế tạo bởi Boston Dynamics, để tham gia các đơn vị tháo dỡ bom.
Giá nhà tại 20 thành phố Hoa Kỳ đã tăng cao hơn dự kiến trong tháng 9, cho thấy tín hiệu rằng giá trị nhà đang ổn định ở mức cao, và nhu cầu nhà ở vẫn cao. Đây là đợt tăng giá đầu tiên kể từ năm 2018.
Ronna McDaniel – Chủ Tịch Uy Ban Quốc Gia Đảng Cộng Hòa (RNC)- đã tuyên bố hôm 26/11 rằng: hành động đầu tiên của tỉ phú Michael Bloomberg khi chính thức tuyên bố tranh cử ửng viên tổng thống đảng Dân Chủ không khác nào cộng sản.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.