Hôm nay,  

Chấm Phá Thời Sự: Lỗ Mộng?

24/06/200400:00:00(Xem: 5101)
Vụ một thường dân Đại Hàn bị khủng bố chặt đầu tại Iraq gây chấn động chính trị còn nặng hơn nỗi thương tâm. Nó phơi ra cái tài của Tổng thống Roo Muu-Hyun.
Nam Hàn bị Bắc Hàn hăm dọa bằng võ khí nguyên tử nên dựa vào sự bảo vệ của Mỹ, nhưng Roo lại khéo khai thác tinh thần chống Mỹ để lấy lòng thành phần tả khuynh muốn thỏa hiệp với miền Bắc cộng sản. Ông đắc cử với lối ăn nói nước đôi đó. Khôn.
Trong vụ Hoa Kỳ vận động đồng minh tham gia gửi quân vào bảo vệ an ninh cho Iraq, Roo cũng muốn đi nước đôi. Đồng ý gửi quân, đổi lại, đòi thảo luận về việc Mỹ đừng triệt thoái 12.500 quân khỏi Lực lượng bảo vệ biên giới Nam-Bắc: lính Mỹ rút thì kinh tế mất một khoản lợi tức đáng kể và ta phải đôn lính vào thay! Lính Mỹ có thể lãnh bom Bắc Hàn để bảo vệ tự do cho Nam Hàn - từ nửa thế kỷ rồi - nhưng Nam Hàn ngần ngại đổ máu cho tự do tại Iraq, theo lời yêu cầu của Mỹ. Vì vậy, Roo gửi qua 600 lính, rồi dậm chân tại chỗ, bị thúc mãi mới đưa cho trọn 3.000 quân như đã hứa. Dù sao, 3.000 lính Đại Hàn sẽ có mặt tại Iraq trong khi hơn 30.000 lính Mỹ đã có mặt tại Nam Hàn từ năm 1953. Lời chán.

Al-Qaeda vốn tinh ma nên bắt mạch rất tài. Vụ bắt con tin Đại Hàn xảy ra một ngày trước khi Paul Johnson của Mỹ bị chặt đầu hôm 18. Gặp tai biến, Roo khéo đánh bài hai cửa và lãnh tai họa: nhờ công ty bảo vệ an ninh đã làm ăn tại Iraq là New Korea Total Service tiếp xúc với quân khủng bố để thương thảo, trong khi công khai cho biết là không rút quân khỏi Iraq, nhưng được Roo giải thích là để giúp dân chúng Iraq. Chứ không để làm vừa lòng Mỹ.
Truyền thông Mỹ cận thị không thấy, chứ toàn vùng Trung Đông đều lập tức loan tin, tới Âu châu, rằng Hán Thành sẵn sàng thương thuyết và bỏ rơi Mỹ nếu bị uy hiếp. Sau vụ rút lui của Tây Ban Nha vì màn khủng bố tại Madrid ngày 11 tháng Ba, tin đó là nguồn cổ võ cho al-Qaeda. Số phận con tin Kim Sun-Il coi như đã rõ. Khác với một thường dân Ý đã dõng dạc trả lời quân khủng bố trước khi chết: "Ta sẽ cho bay biết một người Ý chết ra sao", lời khóc lóc của Kim Sun-Il là một sự thương tâm. Cũng thê thảm như thái độ của chính quyền Roo Moo-Hyun.
Bây giờ, hậu quả vượt khỏi khả năng đi hàng hai của ông. Dân Đại Hàn công phẫn, kẻ đòi đánh, người đòi rút. Đảng đối lập thuộc cánh hữu lên lưới tấn công. Và lãnh tụ Bắc Hàn xoa tay hài lòng trước khi vào hội nghị, cũng hồ hởi như quân khủng bố.
Tên Roo Muu-Hyun có thể được phiên âm theo lối Hán-Việt là Lỗ Mộng Huyền. Chắc là sai. Con người đó phải có tên là Lỗ Mộng Huyễn.
Có khi nhờ ông vỡ mộng huyễn hoặc, Nam Hàn sẽ có lập trường dứt khoát hơn với cả Bắc Hàn và khủng bố, như phản ứng ngày càng dữ dội của dư luận bắt đầu cho thấy.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Người dân VN vì sống ở quê nhà khổ quá nên ai cũng muốn tìm đường đi ra nước ngoài để làm ăn kiếm tiền giúp bản thân và gia đình, vì vậy mới dễ làm mồi cho các cá nhân và tổ chức buôn người lợi dụng, như trường hợp ông Lâm Nguyên Bách ở tỉnh Phú Yên bị gạt đi di dân lậu qua Mỹ rồi phải quay về để tiền mất tật mang
Hôm 13 tháng 11 là ngày bắt đầu phiên xử Luật Sư Trần Vũ Hải tại Nha Trang, nhưng công an đã bao vây tại phiên tòa không cho ai vào dự kể cả phóng viên báo quốc doanh
Westminster (Bình Sa)- - Tối thứ Ba ngày 12 tháng 11 năm 2019, tại hội trường Thành Phố Westminster số 8200 Westminster Blvd CA.92683, Nhóm Westminster United do ông David Johnson, phát ngôn viên của nhóm đã tổ chức buổi họp báo để thông báo kết qủa vận động cử tri tham gia ghi tên bãi nhiệm ba vị dân cử thành phố, bao gồm Thị trưởng Tạ Đức Trí, Phó thị trưởng Kimberly Hồ, và Nghị viên Charlie Nguyễn Mạnh Chí.
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Hậu về ôm bà Hai nức nở thủ thỉ: - Con khổ quá mẹ, bác sĩ nói con vô sinh!
Nước nghèo, dân số tương đối, nhưng rác nhựa lên hàng dư thừa… Đó là chuyện VN.
Phật tử đến chùa đã quen dần với hình ảnh Đức Phật Di Lặc có sáu chú điệu (lục tặc: 6 tên giặc) chơi giỡn, thọc loét và ngoáy rún của ngài. Hình ảnh đã để lại một bài học chánh niệm tự tại rất dễ thương.
Ngày 09 tháng 11 năm 1989 – nhân dân Đức hai miền đã phá sập bức tường Bá Linh. Một sự kiện lịch sử dẫn tới thống nhất nước Đức sau đó 11 tháng và một loạt cách mạng lật đổ chế độ CS độc tài các nước Đông Âu và Liên Xô.
Nền kinh tế Anh tăng trưởng yếu nhất gần 1 thập kỷ trong quý 3 vừa qua, khi những bấp bênh xung quanh vụ "ly dị" chưa có hồi kết giữa Anh với Liên minh Châu Âu (EU) – hay còn được gọi là Brexit - tiếp tục đè nặng lên các hoạt động kinh tế.
MEXICO - TT Morales bị tố cáo gian lận bầu cử, bị quần chúng xuống đường biểu tình bao vây.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.