Hôm nay,  

Chấm Phá Thời Sự: Lỗ Mộng?

24/06/200400:00:00(Xem: 5202)
Vụ một thường dân Đại Hàn bị khủng bố chặt đầu tại Iraq gây chấn động chính trị còn nặng hơn nỗi thương tâm. Nó phơi ra cái tài của Tổng thống Roo Muu-Hyun.
Nam Hàn bị Bắc Hàn hăm dọa bằng võ khí nguyên tử nên dựa vào sự bảo vệ của Mỹ, nhưng Roo lại khéo khai thác tinh thần chống Mỹ để lấy lòng thành phần tả khuynh muốn thỏa hiệp với miền Bắc cộng sản. Ông đắc cử với lối ăn nói nước đôi đó. Khôn.
Trong vụ Hoa Kỳ vận động đồng minh tham gia gửi quân vào bảo vệ an ninh cho Iraq, Roo cũng muốn đi nước đôi. Đồng ý gửi quân, đổi lại, đòi thảo luận về việc Mỹ đừng triệt thoái 12.500 quân khỏi Lực lượng bảo vệ biên giới Nam-Bắc: lính Mỹ rút thì kinh tế mất một khoản lợi tức đáng kể và ta phải đôn lính vào thay! Lính Mỹ có thể lãnh bom Bắc Hàn để bảo vệ tự do cho Nam Hàn - từ nửa thế kỷ rồi - nhưng Nam Hàn ngần ngại đổ máu cho tự do tại Iraq, theo lời yêu cầu của Mỹ. Vì vậy, Roo gửi qua 600 lính, rồi dậm chân tại chỗ, bị thúc mãi mới đưa cho trọn 3.000 quân như đã hứa. Dù sao, 3.000 lính Đại Hàn sẽ có mặt tại Iraq trong khi hơn 30.000 lính Mỹ đã có mặt tại Nam Hàn từ năm 1953. Lời chán.

Al-Qaeda vốn tinh ma nên bắt mạch rất tài. Vụ bắt con tin Đại Hàn xảy ra một ngày trước khi Paul Johnson của Mỹ bị chặt đầu hôm 18. Gặp tai biến, Roo khéo đánh bài hai cửa và lãnh tai họa: nhờ công ty bảo vệ an ninh đã làm ăn tại Iraq là New Korea Total Service tiếp xúc với quân khủng bố để thương thảo, trong khi công khai cho biết là không rút quân khỏi Iraq, nhưng được Roo giải thích là để giúp dân chúng Iraq. Chứ không để làm vừa lòng Mỹ.
Truyền thông Mỹ cận thị không thấy, chứ toàn vùng Trung Đông đều lập tức loan tin, tới Âu châu, rằng Hán Thành sẵn sàng thương thuyết và bỏ rơi Mỹ nếu bị uy hiếp. Sau vụ rút lui của Tây Ban Nha vì màn khủng bố tại Madrid ngày 11 tháng Ba, tin đó là nguồn cổ võ cho al-Qaeda. Số phận con tin Kim Sun-Il coi như đã rõ. Khác với một thường dân Ý đã dõng dạc trả lời quân khủng bố trước khi chết: "Ta sẽ cho bay biết một người Ý chết ra sao", lời khóc lóc của Kim Sun-Il là một sự thương tâm. Cũng thê thảm như thái độ của chính quyền Roo Moo-Hyun.
Bây giờ, hậu quả vượt khỏi khả năng đi hàng hai của ông. Dân Đại Hàn công phẫn, kẻ đòi đánh, người đòi rút. Đảng đối lập thuộc cánh hữu lên lưới tấn công. Và lãnh tụ Bắc Hàn xoa tay hài lòng trước khi vào hội nghị, cũng hồ hởi như quân khủng bố.
Tên Roo Muu-Hyun có thể được phiên âm theo lối Hán-Việt là Lỗ Mộng Huyền. Chắc là sai. Con người đó phải có tên là Lỗ Mộng Huyễn.
Có khi nhờ ông vỡ mộng huyễn hoặc, Nam Hàn sẽ có lập trường dứt khoát hơn với cả Bắc Hàn và khủng bố, như phản ứng ngày càng dữ dội của dư luận bắt đầu cho thấy.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Thế là chớm thu, lá lác đác vàng. Thời gian đi rồi đến nhưng thật có đến đi chăng? Năm xưa thi sĩ Bùi Giáng từng bảo:” Đếm là diệu tưởng đo là nghi tâm” kia mà! Làm gì có đến đi, đến đi là vọng tâm sanh ra.
Adem yoq – người Uyghur - nói: “Tất cả người chúng tôi bị đưa đi.”
Năm 1979, hai Phật tử Hồng Kông cúng dường đất và tịnh tài để xây một ngôi chùa Phật giáo Trung Quốc ở Bắc Mỹ. Năm 1981 Hòa thượng Cheng và năm vị hộ pháp thành lập hội Phật giáo quốc tế.
Bình thường có thể ai cũng hiểu sinh lão bệnh tử là điều không thể tránh, nhưng khi nó đến bất ngờ thì ai cũng sợ, giống như trường hợp 2 người tại Hà Nội đã chết do “vi khuẩn lạ” làm viêm cơ tim khiến cho nhiều người dân lo lắng.
Các báo quốc tế mấy ngày qua đăng tin 39 người vượt biên lậu bị chết ngạt và cóng trong thùng xe tải tại nước Anh gây xôn xao khắp nơi. Đặc biệt các tin nhắn của cô gái Phạm Thị Trà My gởi cho ba mẹ sống ở Hà Tĩnh càng gây xúc động nhiều người Việt Nam.
Khi còn ở nhà với mẹ, tôi hay bị bà cụ mắng: “Mày có cái tật cứ vung tay quá trán con ạ.” Lúc ra ở riêng, vợ mắng tiếp: “Sao anh cứ có đồng nào là xào liền đồng đó vậy!”
Việt Nam Cộng Hòa thành lập ngày 26/10/1955, đang lúc chiến tranh nên quốc sách bảo vệ tự do được ưu tiên, nhưng không phải vì thế mà quên lãng mục đích xây dựng một xã hội dựa trên triết lý nhân bản, khai phóng và dân tộc.
Thực vậy trong thời gian qua dư luận thế giới đã thấy rõ ràng cả 2 chính đảng Cộng Hoà và Dân Chủ của Mỹ đều có chung quan điểm ủng hộ Phong trào Dân chủ Hồng Kông (Phong trào DCHK).
Ngày 23-10-2019 vừa qua, cảnh sát Anh đã chận bắt một xe tải tại vùng Essex, trong đó phát hiện 39 thi thể nạn nhân bị chết cóng trong thùng xe, vì nhiệt độ xe đông lạnh xuống đến âm 25 độ C (tức âm 13 độ F), gồm 31 đàn ông và 8 phụ nữ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.