Hôm nay,  

“21 Năm, 2 Lần Biệt Xứ”: Một Làn Gió Sáng Tạo Mới

25/01/200800:00:00(Xem: 8436)

Bất ngờ. Đó là cảm tưởng của đa số khán giả khi họ rời hý viện Royce Theatre thuộc trường Đại Học UCLA vào tối 21 Tháng Một. Nhiều người còn đứng nán lại, lưu luyến quanh quẩn trước sân như thể muốn kéo dài cảm xúc bồi hồi khó tả. Đã không ít người bàn tán sôi nổi, khen nhiều hơn chê, về buổi diễn đã qua.

“Tôi không thể tưởng tượng tụi nhỏ lại có thể hiểu sâu sắc cuộc sống đến vậy,” một ông đứng tuổi vừa rít thuốc vừa nói khẽ trong vô vàn tiếng ơi ới chúc mừng nhau. Một cô khác thì tấm tắc “Sao mà chúng nó kể một cách toàn diện về cuộc chiến hay như vậy. Chắc phải gạo sử kỹ lắm!”

Kịch bản

Chương trình kịch chính thức bắt đầu với màn thuyết minh lịch sử về sự chia cắt Việt Nam năm 1954. Một mẩu tài liệu ngắn, đen trắng được chiếu lên tấm màn lớn đặt giữa sân khấu. Âm thanh người thuyết dẫn oang oang trong tòa nhà chật ních 1800 chỗ ngồi. Màn tắt. Chỉ thấy bóng dáng người đi khắc khoải trong bóng đêm chen lẫn tiếng khóc trẻ thơ. Cùng lúc bài “Bước Chân Việt Nam” lời Việt và Anh được cất lên do chính các sinh viên ban hợp xướng trình bày.

Cốt truyện chính của “21 năm...” xoay quanh một gia đình gồm người cha tên Khánh (Trần Tân), người mẹ tên Phương (Đỗ Nam Giao), và 2 anh em song sinh Hiếu-Thảo (Zhou Wen Ni & Trương Khánh Ni). Họ đã cùng nhau vượt bao nguy khó để vào Sài Gòn lập nghiệp. Nhưng rồi cuộc chiến và những ý thức hệ khác nhau đã kéo 2 người con mỗi ngày mỗi xa hơn.

Khán giả từ đó thấy được sự chuyển biến của thời thế đã biến những con người vui tính, hồn nhiên như đôi vợ chồng trẻ Khánh Phương và những học sinh hiền lành như Hiếu Thảo cùng các bạn Vũ (Lim Nito) và Kim (Nguyễn Minh Tâm) trở nên chua cay và “thực tế.” Cuộc chiến nghiệt ngã và những dị biệt về khái niệm lý tưởng đã giằng xé, rồi phân chia gia đình nhỏ bé này. Để cuối cùng dẫn đến một bi kịch khiến nhiều người không khỏi cầm được nước mắt.

Cảm xúc mạnh

Người xem lắm lúc bật cười với những màn đối thoại đầy hài hước, tế nhị và rất tự nhiên của các nhân vật trẻ trong phần “bài học tiếng Anh” và “thi đua võ thuật.” Từ đầu đến cuối, ở mỗi đoạn đều có một sự cân bằng giữa bi và hài. Nhưng điều mà người xem khâm phục ở tài dàn dựng kịch bản là cái nhìn về chiến tranh từ nhiều phía qua từng thời điểm: trước và hạ hồi cuộc chiến. Từ sự lạc quan yêu đời của người lính Mỹ tên Jeff (David Edward Fuller) và anh em Hiếu-Thảo đến nỗi bi quan, sầu nhớ, phản bội của Jeff, người sĩ quan Hiếu, và tình báo đặc công Thảo.

Ngoài ra phải nói đến sự xuất hiện quan trọng của nhân vật Mai, một nữ đặc công chiêu nạp Thảo. Phạm Hồng Nhã đã xuất sắc thể hiện sự cuồng nhiệt và niềm tin tuyệt đối của Mai vào lý tưởng “xã hội chủ nghĩa.” Cũng như các nhân vật chính như hai anh em Hiếu Thảo và bố mẹ họ, quá khứ của Mai được triển khai một cách đầy đủ và triệt để trước khi vở kịch bước vào hồi cao điểm. Mai không độc ác, cô chỉ bị lợi dụng. Quá khứ và gia cảnh đã khiến cô gia nhập hàng ngũ cán bộ. Tuy vào vai phản diện nhưng khán giả không ghét cô. Ngược lại mọi người có cảm giác thương hại đối với người phụ nữ này.

Những lý tưởng, ước mơ của các nhân vật từ mọi phía đều được diễn tả rất linh động và thuyết phục. Trong bối cảnh ấy, tình thương gia đình, đồng đội, bạn bè, tình yêu gặp muôn vàn trở ngại. Thời thế và chiến tranh đã không cho phép họ sống chung trong hòa bình, điển hình như cặp Thảo và Vũ. Họ đã không thể thổ lộ cho nhau cảm xúc của mình để cho đến khi mọi việc trở nên quá muộn. 

Vở kịch đạt đến cao trào ở những màn cuối với những âm thanh dồn dập liên tục, tiếng chân và bóng dáng bộ đội chaỵ rầm rập trên khắp lối đi hý viện. Tiếng súng nổ giòn tan vang dội. Tiếng người kêu thét. Đèn chớp lia lịa. Thật căng thẳng.

Rồi một sự im lặng đến ngột ngạt bao trùm khắp khán phòng. Mọi sự chú ý đều đổ dồn vào bóng nhân vật đang nằm bất động trên sàn sân khấu. Khán giả nín thở. Lúc đó tiếng dương cầm của bản nhạc  Trịnh Công Sơn, rồi tiếp theo bởi tiếng réo rắc hoà tấu của bài “Vùng Trời Bình Yên” khiến nhiều người bồi hồi, nghẹn ngào...

Vở kịch nhỏ, thành công lớn

Không cần màu mè. Không cần dàn dựng công phu. Cái hay của chương trình là đạo diễn Karen Thủy Tiên cùng cộng sự đã khéo léo xen kẽ những tinh túy của sử Việt như Hai Bà Trưng, Vua Hùng cùng những đặc sắc riêng như tiếng pháo Tết lách tách, cho phần chính cốt truyện. Tất cả những chương trình phụ hoạ như múa hiphop, đàn tranh, hát, võ thuật, múa lân, múa nón đều là những gia vị họa tiết thú vị góp phần cho không khí chương trình thêm sôi động, phong phú. Chỉ trong vòng 4 tiếng đồng hồ ít ỏi, đạo diễn đã có thể nói lên thật nhiều khía cạnh văn hoá đồng thời nêu lên tính tiêu cực của xã hội, của chiến tranh.

Các diễn viên đã lột tả một cách chân thật và hoàn chỉnh tính cách của từng nhân vật cũng như sự thay đổi trong suy nghĩ và hành động, phát sinh từ lý tưởng và cảm xúc đè nén, áp đặt. Trong quá trình trưởng thành đó của nhân vật, những mẩu đối thoại và tình huống đã dẫn dắt người xem qua từng giai đoạn một cách hợp tình hợp lý. Những chuyển biến tài tình ấy đã khiến cho vở kịch khoác lên mình nhiều màu sắc khác nhau và để lại dư âm cho nhiều người có mặt đêm đó.

Xét về mặt nghệ thuật, kịch bản “21 năm...” đã thành công ở khâu đoạn biểu đạt ngôn ngữ. Nó đã vượt xa sức tưởng tượng và mong đợi của người xem. “21 năm..” có tầm nhìn xuyên suốt và tạo nên một làn sóng sáng tạo mới.

Tôi đã xem qua không biết bao nhiêu vở kịch cũng như những đêm văn hoá nghiệp dư lẫn chuyên nghiệp, nhưng có lẽ phải công nhận một điều rằng “21 năm 2 lần biệt xứ” là một kiệt tác bi hài kịch thâm thúy. Bởi vì chiến tranh là một đề tài vô cùng khó khăn để diễn đạt trên sân khấu. Nhưng các sinh viên đã khai thác được các khiá cạnh sâu sắc vỏn vẹn trong bốn tiếng đồng hồ. Hiếu nói đúng. Còn biết bao nhiêu cuộc chiến tương tàn như thế xảy ra" Còn biết bao gia đình tan nát" Còn biết bao..." Ý nghĩa của “21 năm...” rõ ràng không chỉ giới hạn ở mặt đạo đức. Nhìn chung, nó còn mang trong mình một thông điệp toàn cầu, một tiếng nói sâu thẳm hơn về giá trị nhân bản mà ở bất kỳ nơi đâu, bất kỳ thời gian nào cũng vẫn có giá trị.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sáng 31-1-2008, chị Mai Trang, thành viên Ban Tổ Chức cho phóng viên Việt Báo biết, Nhạc Hội Mừng Xuân Mậu Tí 2008
Chương trình năm nay đặc biệt hơn những năm trước vì đây là một lễ hội có tên của chú chuột Mickey Mouse ở khắp mọi nơi
Dày 200 trang không kể bìa màu, 86 tựa tin bài, giấy trắng dẹp, dặc san Xuân Trà Vinh dã dược trình làng
Từ trên dỉnh toà cao ốc Prudential, phóng tầm mắt ra 360 dộ, khách thập phương có thể chiêm ngưỡng vẻ dẹp cổ kính
Khi dược biết CD tựa dề Nỗi Lòng & Kỷ Niệm với tiếng dàn Steel Guitar Hạ Uy Cầm là tác phẩm do chính nhạc sĩ Nguyễn Lâm
Xuân Việt Báo Mậu Tí 2008 dã ra mắt bạn dọc hải ngoại kể từ ngày 15-1-2008, dầy 288 trang chưa kể bìa màu dầy tuyệt dẹp
Cũng nhỏ nhắn và có chiều hẹp khác thường, Viet Noodle Bar rất nhộn nhịp vì mặt tiền nằm trên đường Glendale
Tạp chí văn học Phật giáo Tháng 12-2007 dầy 100 trang, khổ lớn, giấy trắng đẹp có nhiều bài hay
Nếu đã gọi là ẩm thực thì các món ăn không những phải ngon mà cần phải đạt chất lượng về cách trình bày, an toàn vệ sinh và đặc biệt phong cách phục vụ
Khán giả sẽ có dịp khám phá ý nghĩa thực sự và một lịch sử huy hoàng đằng sau buổi trình diễn mang tên “Tết Nguyên Đán "


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.