Hôm nay,  

The Forgotten

30/09/200400:00:00(Xem: 3523)
wk_09302004_4wk_09302004_5

Truyện phim gây cấn, ly kỳ
Đó là vào muà Thu, Telly (Julianne Moore) ngồi trong sân nhìn những chiếc lá vàng rôi và than khóc cho đứa con đã mất đi của mình tên Sam, đứa bé đáng yêu 8 tuổi bị chết cùng với 5 đứa trẻ khác trên một chuyến máy bay đi cắm trại hè 14 tháng trước đó. Telly nói với bác sĩ Tâm Lý học Munce (Gary Sinise) rằng mỗi ngày cô vẫn mở ngăn kéo đựng quần áo của Sam để xem những cuốn video có Sam trong đó, và nhìn những tấm hình của Sam. Bác sĩ Munce bảo cô rằng đó chỉ là do trí tưởng tượng của cô tạo ra những hình ảnh đó thôi. Còn chồng của Telly là Jim (Anthony Edwards) nói với cô rằng cô chưa từng bao giờ có đứa con tên Sam, điều đó làm cho cô vô cùng sửng sốt và Jim còn cho rằng Telly bị bệnh tâm thần, đau khổ vì hội chứng loạn trí nhớ từ lúc cô bị sẩy thai. Jim và Bác sĩ Munce cố gắng dìu dắt cô trở về với thực tại. Trong khi đó cô gặp một người đàn ông tên West cha của một đứa bé gái cũng bị chết trong chuyến bay trên và cùng có chung hoàn cảnh như Telly, cả hai hợp lại với nhau để cố gắng tìm ra đâu là sự thực. Đạo diễn Joseph Ruban. Phim chiếu nhiều rạp. Rate PG-13.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cứ đến mùa Football, có ít nhất năm triệu khán giả Hoa Kỳ bị cuốn hút vào các trận tranh tài diễn ra khắp nước Mỹ. Vào khoảng tháng 4 và tháng 5, các đội Football thi nhau mở cuộc tuyển lựa
Nhà biểu tượng học danh tiếng, Giáo sư Robert Langdon được triệu tới Bảo Tàng Viện Louvre vào một buổi tối, nơi xảy ra vụ án mạng:   người làm nghề canh giữ tranh cho Bảo tàng Viện Louvre bị giết,   để lại đàng sau một loạt biểu tượng và manh mối đầy bí ẩn. Langdon được sự trợ giúp của viên cảnh sát làm nghề giải mật mã
Từ Little Sài Gòn, ‘thủ phủ’ của dân Việt tị nạn, bạn chỉ mất có 20 phút đồng hồ lái xe đến bãi biển Huntington Beach. Bạn có nhiều đường đi: quẹo mặt ở Brookhurst, hoặc Magnolia, hoặc Beach
Chiều Chủ Nhật 28-5, thính giả ghiền giọng hát Lệ Thu với Mười Năm Tình Cũ, Nửa Hồn Thương Đau hay Hương Xưa, Hạ Trắng.. sẽ gặp lại nàng trong buổi
Chúng tôi mong nhận được mọi ý kiến đóng góp và bài vở của bạn đọc về mọi vấn đề liên quan đến nhạc cổ điển như ca kịch opéra, ballet, kỹ thuật (recording), album mới, concert bạn mới đi nghe...Thư từ bài vở xin gởi về
Một sân chơi mới dành cho công chúng, mang tên Grace Park, sẽ được khánh thành lúc 11 giờ sáng Thứ Bảy 20-5-2006, nơi vui chơi, thư giãn, trưng bày các vật dụng thủ công mỹ nghệ, tranh ảnh nghệ thuật và cả trò chơi cho trẻ.  Grace Park rộng 1.12 mẫu, tọa lạc ở góc đường Elm và Plymouth  
H ọc trung học kỹ thuật Huế, mò vào Saigon vào Cao đẳng Mỹ Thuật. Bỏ ngang sau 2 năm,   lại theo môn triết đại học văn khoa Saigon, rồi môn Hán cổ ngữ Hán văn Vạn Hạnh. Học, làm, dạy kèm
Tuần này, Weekend Việt Báo xin được giới thiệu với bạn đọc một địa điểm tưởng chừng rất quen thuộc vì chỉ phải đi một đoạn đường khoảng 45 phút từ Little Sài Gòn: Universal Studio, Hollywood và China Town thuộc thành phố
Mùa hè đã cận kề. Biển trở nên ấm áp. Đặc biệt, Nam Cali có một tuyến biển trải rộng, với rất nhiều địa danh mà bạn có thể đến vào những ngày cuối tuần: Huntington Beach, Redondo Beach, Laguna Beach, Corona del Mar, Calalina Island…
Ethan Hunt (Tom Cruise) về hưu sau một thời gian hoạt động gián điệp và đang giữ chức huấn luyện viên đào tạo các nhân viên cho cơ quan IMF. Nhưng Ethan Hunt được gọi làm việc trở lại để đương đầu với một tên trùm quốc tế hung hiểm, tán tận lương tâm tên Owen Davian


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.