Hôm nay,  

Đám Cưới Figaro

03/06/200400:00:00(Xem: 7363)
wk_06032004_1

Vở nhạc kịch của Mozart được trình diễn nhiều nhất hẳn phải là Le Nozze di Figaro hay Đám Cưới Figaro. Tính bi hài sâu sắc, cốt chuyện nhiều uẩn khúc và lôi cuốn, âm nhạc linh hoạt và đầy mầu sắc, những ca khúc (aria) rất du dương nhiều nhạc cảm…là một vài lý do khiến Đám Cưới của Figaro được tán thưởng.
Qua Đám Cưới của Figaro, chúng ta thấy tài năng âm nhạc của Mozart. Những đoạn hát tuyệt vời mà chúng ta được nghe thấy đâu đó, một số xuất phát từ vở nhạc kịch này. Như những đoạn aria khi Cherubino đọc thư "Voi che sapete" và đoạn song ca của vợ chồng Công tước (tha thứ và thương yêu nhau) nghe thật mũi lòng. Công tước phu nhân, một người đằm thắm và rộng lượng, cũng rất nhiều tâm sự trong những khúc solo thật truyền cảm. Trong khi đó cô Susanna là một nhân vật thật linh hoạt vàvô tư, và anh chàng Figaro chân chất, bạn nghĩ coi họ sẽ hát như thế nào... Đoạn khai diễn (overture), những khúc chuyển đoạn là những viên ngọc toàn hảo trong thế giới nhạc kịch của Mozart. Câu chuyện đầy những hoạt cảnh hài, cuối cùng kết thúc một cách khá kịch tính và cảm động: Âm nhạc của Mozart cũng trải dài theo khắp giai điệu tình cảm đó.
Bài trí cho nhạc kịch luôn luôn là một công trình lớn, phối hợp giữa kiến trúc, trang trí và ánh sáng. Đám Cưới Figaro là một vở tuồng trải qua vài trăm năm (premiere lần đầu vào năm1786), nên cảnh trí cho nó cũng mang nhiều nét sáng tạo theo thời gian và theo người họa kiểu. Thường thấy nhất là cách bài trí của thời đại Mozart (cổ điển và roccoco). Có khi hỗn hợp cách thức tân thời, kiến trúc mang nhiều nét hình học, nhưng trang phục vẫn giữ nét quý tộc thời xưa. Đây là một nghệ thuật và là cái thú dành cho người đi coi.

Vở tuồng này nổi danh như thế nên không lạ gì những nghệ sĩ bậc nhất trong ngành nhạc kịch đều đã từng hát cho vở này, như các tên tuổi Kiri Te Kanawa, Cecilia Bartoli, René Flemming...Trong lần trình diễn của L.A. Opera vào cuối tuần này, chúng ta thấy vai Susanna sẽ được thủ diễn bởi nghệ sĩ người Canada, Isabel Bayrakdarian. Cô cũng đã thủ diễn vai này tại Paris Opera và được tán thưởng nhiệt liệt. Sau đây là nhận xét của giới thẩm quyền:
"Cô nhiệt tình, khả ái, đầy đủ tài năng và cá tính cho vai Susanna. Hơn nữa giọng hát cô đẹp đẽ, mạnh mẽ làm vai cô đóng lại thêm phần lãng mạn." –Figaroscope

Phụ Lục
Tóm tắt: Công tước để ý đến vợ sắp cưới của Figaro, cô Susanna. Biết thế, Figaro lo sao cho ngày cưới đến sớm trước khi gã quí tộc kia dở trò. Với sự a tòng của thân cận, Công tước có kế hoạch cho mưu đồ của ông. Tuy nhiên, chính ông lại hiểu lầm và nổi cơn ghen tuông với Cherubino. Tới đây, Công tước phu nhân và Susanna lại câu kết với nhau trong một kế hoạch phản công. Trong kế hoạch này bao gồm những sự giả trang lẫn để lật tẩy nhau tại trận. Hoạt cảnh này là cao điểm xẩy ra trong khu vườn của lâu đài: sự thật được phơi bầy và Phu nhân rộng lượng tha thứ cho chồng, mọi người vui hưởng sau một đêm với bao chuyện điên rồ, xằng bậy.
Le Nozze di Figaro:
Nhạc: Wolfgang Amadeus Mozart.
Libretto: Lorenzo da Ponte
Los Angeles Opera;
Thứ Bẩy, 06/05/04 - 07:30 PM
Thứ Sáu, 06/11/04 - 07:30 PM
US $30.00 - US $170.00
Dorothy Chandler Pavilion
135 N. Grand Avenue,
Los Angeles, CA 90012
Box Office (323) 850-2000
Information (213) 972-3044
L. A. Opera phone: (213) 972-8001
Cast:
Erwin Schrott Figaro
Isabel Bayrakdarian Suanna
Darina Takova Công tước Phu nhân
David Pittsinger Công tước
Sandra Piques Eddy Cherubino
Nhạc trưởng Stephan Anton Reck
Director Ian Judge
Cảnh trí Tim Goodchild
Trang phục Deidre Clancy
Ánh sáng Alan Burrett
Múa Sergio Trujillo

Production hoàn toàn mới, dài khoảng 3 giờ 5 phút, hát tiếng Ý, phụ đề Anh ngữ, gồm bốn màn.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
"40 Năm sau chiến tranh Việt Nam, Agheta Pleijel đọc sách Nhã Ca về Huế: Tại sao cuộc thảm sát tại Huế bị thế giới quên lãng?" là tựa đề bài viết của Agneta Pleijel, nhà văn nữ Thụy Điển hàng đầu, nguyên chủ tịch Văn Bút và hiện là thành viên Hàn Lâm Viện.
phần lớn những đứa trẻ sinh ra ở Cambodia không có giấy khai sinh. Và vì vậy, tương lai của chúng rất có thể sẽ tương tự như cái hiện tại khốn khổ của cha mẹ chúng
Bài viết tháng Tư này, gửi tới nhà văn Võ Phiến khi anh bước vào tuổi thượng thọ 90, ngưỡng tuổi 90 xưa nay là hiếm. Cũng gửi tới hai anh chị Võ Phiến và Viễn Phố lời chúc "cây đời thì vẫn cứ mãi xanh tươi"
Sau đây là bản Thông Cáo Báo Chí cho biết phim Âm Mưu Giày Gót Nhọn sẽ bắt đầu chiếu tại nhiều thành phố Mỹ trong vài tuần nữa.
Tháng Tư 2015, kỷ niệm 40 Năm ngày Sàigòn và miền Nam sụp đổ. Nhân dịp tưởng niệm Tháng Tư Đen, Ride the Thunder Productions và Koster Film, LLC, sẽ trình chiếu ra mắt phim "Ride the Thunder" của đạo diễn Fred Koster vào ngày 27 tháng Ba, 2015 tại Regency Theatres, số 6721 Westminster Blvd., Westminster, CA 92683.
Tháng Tư năm 2015 đánh dấu một đoạn đường 40 năm người Việt bước ra nước ngoài sau biến cố đã thay đổi vận mệnh cả dân tộc.
Nhân dịp tưởng niệm 40 năm, Tháng Tư Đen, cùng với nhiều sinh hoạt của cộng đồng Việt ở khắp nơi và giới báo chí, truyền thông Việt-Mỹ “nhắc nhớ” lại thời điểm này.
Ông mất vào một ngày Tháng Tám, năm 1991. Gia đình và bè bạn ghi nhớ rằng ông thọ có 62 tuổi, nhưng văn học nghệ thuật có lẽ phải nhìn ra một tuổi thọ khác của Phạm Đình Chương,
Hai họa sĩ Ann Phong và Nguyễn Việt Hùng sẽ có cuộc triển lãm các tác phẩm mới sáng tác, lấy chủ đề CHUYỂN.
Từ trang FaceBook của nhà văn Bùi Văn Phú, kèm tấm hình: “Thư viện chính của San Francisco trên đường Larkin có trưng bày hình ảnh về 40 năm cộng đông người Mỹ gốc Việt từ đầu tháng 2 đến tháng 4/2015.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.