Hôm nay,  

Face

03/03/200500:00:00(Xem: 3456)
wk_03032005_3wk_03032005_4wk_03032005_5

Hôm nay, Thứ Sáu 4-3-2005, phim Face sẽ từng bừng ra mắt tại Magic Johnson Theater, Los Angeles, với sự xuất hiện của đông đủ đạo diễn, tài tử trong phim. Cùng ngày, phim được khởi chiếu tại Beverly Center Loews Theater. Tại Orange County, Face sẽ được trình chiếu từ 11-3, tại University Town Center, Irvine.
Face -có nghĩa "mặt mũi" hoặc "thể diện"- là một bi kịch tiêu biểu cho ba thế hệ phụ nữ gốc Á tại Hoa Kỳ. Trong phim, Kiều Chinh thủ vai bà mẹ goá. Bai Ling -nổi tiếng với phim "Anna and the King," "Red Corner"- diễn vai con gái, và Kristy Wu của phim "What's Cooking," vai cháu gái.
Tất cả các nhân vật chính trong phim đều yêu thương nhau, nhưng quan hệ mẹ con bà cháu bị đẩy tới "bi kịch" chỉ vì thể diện kiểu đông phương đụng độ với thực tế đời sống NewYork.
Bà Liu (Kiều Chinh) ngày ngày may vá làm lụng vất vả trong khu phố Queen ở New York, lo cho cô con gái xinh đẹp là Kim (Bailing) ăn học. Trong một party, Kim rơi vào bẫy một công tử đại gia. Hai bà mẹ gặp nhau, bắt đôi trẻ làm đám cưới. Cuộc hôn nhân thất bại, Kim mang bé gái sơ sinh về ném cho mẹ ruột rồi biến mất.
Mười bẩy năm sau, bi kịch tăng cường độ khi Kim bay về ngôi nhà cũ thăm mẹ, nhìn con. Bé sơ sinh năm xưa nay đã thành cô Genie xinh đẹp (Kristy Wu), từ nhỏ chỉ biết bà ngoại, không chịu nhìn nhận người mẹ đã bỏ rơi mình. Lớn lên tại New York cuối thế kỷ 20, cô bé gốc Hoa Genie yêu bà ngoại Liu, nhưng cũng yêu chàng Mỹ đen Michael (Treach, một nhạc sĩ Hip Hop nổi tiếng) yêu nhau, tìm nhau. Và rồi, mẹ con không nhìn nhau, bà cháu không nhìn nhau…
Face là một phim do Bertha Bay-Sa Pan vừa viết truyện vừa đạo diễn.
Sinh tại New Jersey và lớn lên tại Taiwan, cô Pan tốt nghiệp MFA in Film tại Columbia University, với nhiều giải thưởng đặc biệt, trong đó có giải Polo Ralph Lauren Award cho "Best Screenplay", giải Director's Guild Award cho "Best Asian American Student Filmmaker." Phim "Face" đã mang lại thêm cho Pan nhiều giải thưởng quốc tế khác, như The Best Director Award tại Urbanworld Film Festival, giải The Critics Award for Best Director tại CineVegas.


Tại đại hội điện ảnh quốc tế "Women's Film Festival" tại Turin, Italy; March 2003, phim FACE đã cùng lúc dành được 3 giải thưởng giải thưởng đặc biệt. Hai giải "Special Film Festival Prize" và "Special Mention Award-International Features for Teenage Audience" cho nhà sản xuất, đạo diễn; Và một giải "Special Acting Award" riêng cho diễn viên Kiều Chinh. Giải diễn xuất đặc biệt của đại hội điện ảnh này được trao cho 6 nữ diễn viên điện ảnh tiêu biểu của nhiều quốc gia, riêng Hoa Kỳ được 2 giải cho Kiều Chinh và Shirley McLaine.
Khởi nghiệp điện ảnh từ 1957 tại quê nhà, tính tới 1975, Kiều Chinh đã đảm nhiệm vai nữ chính trong 22 phim trong đó có các phim Mỹ thực hiện tại Vietnam và các nước châu Á, như "Operation CIA" (đồng diễn với Burt Reynolds).
Tại Hollywood, ngay từ 1977, Kiều Chinh đã là vai nữ chính đồng diễn với Alan Alda trong M*A*S*H, bộ phim truyền hình nổi tiếng nhất tại Hoa Kỳ Từ đó tới nay, Kiều Chinh đã xuất hiện trong hơn 100 phim và show truyền hình.
Trong các năm vừa qua, Kiều Chinh ø đã liên tục đảm nhiệm vai chính trong các phim Catfish in Black Bean Sauce (1999), What's Cooking (2000), Face (2002) Returning Lyly (2002). Ngoài các giải thưởng của Việt Nam và châu Á, năm 1996, Kiều Chinh đã được vinh danh bởi The Academy of Television Arts & Sciences, với giải Emmy cho "Kieu Chinh: A Journey Home", phim tài liệu của Patrick Perez / KTTV.
Riêng trong năm 2003, với vai diễn chính trong phim The Joy Luck Club, Kiều Chinh là diễn viên gốc Á duy nhất có tên trong danh sách 50 diễn viên làm khán giả rơi lệ nhiều nhất trong lịch sử điện ảnh, do Entertainment Weekly số ra ngày 28-11-2003 loan báo. Trong cuộc bình bầu này, Kiều Chinh của Joy Luck Club được xếp thứ 22/50, trong khi số 1 là "Terms of Endearment" (với Shirlet McLaine), thứ 15 là Titanic, thứ 17 là Love Story, thứ 30 là "Romeo and Juliette, thứ 47 là "Moulin Rouge"…
Trong những ngàyFace ra mắt công chúng, phim "Journey from the Fall", một phim lớn thời hậu chiến Việt Nam với Kiều Chinh là vai nữ chính, cũng vừa hoàn tất và đang sửa soạn ra mắt vào tháng Tư sắp tới, đúng thời điểm kỷ niệm 30 năm 1975-2005.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bài viết này với nỗi xúc động, như một chia xẻ với những người bạn thân thiết của Phùng Nguyễn trong nỗi mất mát chung vô cùng lớn lao này.
xin được nói lời tri ân đến những người chị đã nằm xuống cho công cuộc bảo vệ Miền Nam Việt Nam. Tên quý chị vĩnh viễn đi vào lịch sử, dân tộc Việt Nam sẽ không bao giờ quên ơn quý chị, người người thương tiếc quý chị
Tôi không quen nhưng biết khá nhiều thi sĩ rất nặng tình với thi ca. Cuộc sống của họ, tuy thế, không hề được thơ phú phù bật, phù hộ hay phù trợ gì ráo trọi; đã vậy, thi nhân còn bị đời hành cho bầm dập
nhiều người ca ngợi bà Aung San Suu Kyi là vĩ đại, nhưng bên cạnh đó Tổng thống đương nhiệm Thein Sein cũng hoàn toàn xứng đáng là người anh hùng của dân tộc Myanmar trong lịch sử hiện đại.
chúng tôi khi làm công việc rất ít được khích lệ nầy chỉ vì lý do thấy vàng rơi nên tiếc mà thôi. Vâng, tác phẩm của ông bà mình xưa nên coi như vàng của toàn dân
Chương trình Tiếng Hát Hậu Phương trên đài Hồn Việt TV do Phương Hồng Quế và Trang Thanh Lan thực hiện, đã phỏng vấn về thời chinh chiến và về các ca khúc mới để cúng Phật trong CD này
Từ vị tướng quân cho đến đoàn viên vô danh. Họ đã cùng đi vào cõi chết. Chúng ta còn sống đến giờ này. Nhân danh điều gì mà phê phán
Vì độc giả yêu cầu, bài này được tôi dịch ra tiếng Anh -- để họ đưa cho con cháu của họ đọc biết sư thật về tình Mẫu Tử như thế nào, vì con cháu của họ không đọc được tiếng Việt. PT. NMSan
Lễ Tạ Ơn sắp đến này, cũng là một dịp cho tất cả mọi người trong gia đình tụ họp lại với nhau để tỏ lòng thành kính tạ ơn Ông Bà, Cha Mẹ chúng ta, là những bậc sinh thành, hy sinh nhiều gian khổ
Đi ngược thời gian một chút, lúc còn học lớp tiếp liên- lớp luyện thi vào đệ thất trường công lập; tôi là trưởng ban văn nghệ,


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.