Hôm nay,  

"Thực tại"

09/09/201412:47:03(Xem: 1948)

Chúng ta thử nghĩ rằng đời sống chẳng khác nào như một trò chơi chính bạn là người đang chuyền năm quả bóng trong không khí. Mình thử đặt tên cho chúng - việc làm, gia đình, sức khỏe, bạn bè, và tâm linh bạn phải giữ tất cả năm quả bóng này luân chuyền trong không khí cùng một lúc. Thực tế bạn đã hiểu rằng việc làm là một quả bóng cấu tạo bằng cao su. Nếu bạn lỡ đánh rơi thì nó sẽ tung lên trở lại. Nhưng còn bốn quả bóng kia thì sao - gia đình, sức khỏe, bạn bè, và tâm linh thì chúng làm bằng thủy tinh. Nếu mình lỡ làm rớt một trong những quả bóng này, chúng sẽ bị trầy trụa, sứt mẻ, rạn nức, đổ bể và rất có thể bị tan vỡ. Chúng sẽ không bao giờ còn nguyên vẹn. Nếu hiểu được như vậy bây giờ bạn cần phải làm sao tạo một chân lý cho chính mình.

Làm thế nào đây?

Đừng bao giờ mặc cả bản thân để rồi so sánh mình với kẻ khác. Tại vì tất cả chúng ta sinh ra khác nhau trong hoàn cảnh và tư tưởng ai cũng có một cá tánh riêng cũa họ. Đừng nghĩ rằng mình phải làm vừa lòng cho mọi người khi họ muốn. Chính bạn mới hiểu tiềm thức và khả năng cũa mình. Đừng lạm dụng và uổng phí những gì mình đang có. Hãy ôm ấp và hoài bảo nó như chính bản thân mình, nếu không có thì cuộc sống sẽ không còn ý nghĩa nữa. Đừng đánh mất cuộc đời bằng cách sống trong quá khứ và đừng quá lo lắng cho ngày mai khi mình không biết ra sao. Nếu bạn biết sống mỗi ngày tức là “bạn được sống tất cả những ngày mình đang có.”

Đừng chịu thua khi mình còn khả năng. Đừng tuyệt vọng khi mình còn hơi thở. Tận cùng là khi nào mình tự bỏ cuộc. Đừng bi quan mà hãy biết rằng tôi không phải là một người toàn vẹn. Trong cái sự ngẫu nhiên cũa cuộc đời đã khiến cho chúng ta tựa nhau để mà sống. Đừng bó tay khi mình chưa tranh đấu. Trong sự thất bại chúng ta học hỏi được kinh nghiệm và can đảm. Đừng nghĩ rằng tình yêu sẽ không bao giờ tồn tại. Muốn được tình yêu trước tiên mình phải ban tặng cho tình thương, mất tình yêu khi mình tự trói buộc nó đến tuyệt vọng, hãy để tình yêu được tự nhiên như hơi thở.

Đừng sống vội để rồi đánh mất ý nghĩa cũa cuộc đời, và không biết cuộc sống sẽ đưa mình về đâu. Đừng quên rằng sự xúc động mãnh liệt nhất của con người là được cảm nhận. Đừng lo sợ sự học hỏi. Kiến thức không mang trọng lượng, mình có thể đem theo suốt cuộc đời. Đừng uổng phí thời gian và lời nói. Những thứ ấy mình không bao giờ tìm lại được. Đời sống không phải là một kết quả, mà là một con đường để chúng ta thử thách và học hỏi. Quá khứ là một sự đã rồi , tương lai là một sự huyền bí nhưng hôm nay là một sự ban tặng vì lẽ đó chúng ta gọi nó là “Thực Tại.”

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hình trên, nhà văn Nhật Tiến (phải) ký tên tặng sách cho nhạc sĩ Trần Chí Phúc (trái) khi nhạc sĩ tới thăm và tặng các đĩa nhạc Thiền Ca. Nhà văn Nhật Tiến năm nay 83 tuổi, nổi tiếng qua nhiều thể loại văn học trong đó truyện dài Thềm Hoang được Giải thưởng Văn chương Toàn quốc 1962.
Mời Tham Dự Kể Chuyện Tình, Chuyện Gia Đình, hay Kỷ Niệm, Hồi Ức, Chia Xẻ
Gà là thực phẩm chứa hàm lượng dinh dưỡng rất cao và hơn thế nữa là thịt gà rất ngon, vậy nên được rất nhiều người yêu thích. Đặc biệt thực phẩm này được nhiều đầu bếp và các mẹ sáng tạo nên những món ăn rất ngon, hấp dẫn cho cả gia đình.
Lần tới, khi bạn sắp sửa đi vào chuyện làm ăn quan trọng hay quan hệ cá nhân với người nào mà bạn chưa biết rõ về họ, hãy dò xét cho kỹ trước.
Năm 1987 khi tôi bước tới đất nước Canada, tôi nặng khoảng 130 lbs (59kg), với chiều cao là một thước 72. Tôi không ốm lắm và cũng không mập lắm. Tới năm 1998 với sự bất cẩn không chăm sóc sức khỏe, ham ăn ham uống, tôi cân nặng khoảng 240 lbs (109 kg), sau chuyến đi Florida để thăm gia đình thì tôi cảm thấy không khỏe. Lúc đó tôi mới 39 tuổi.
Trong tình hình nhiều kẻ bất lương, trong đó có nhiều quan chức từng giữ cấp cao như Viện Phó Viện Kiểm Sát TP Đà Nẵng, cứ sờ mó cả các bé gái nhỏ, dư luận lại kêu gọi dạy võ cho tất cả các học sinh, và dạy kỹ năng đối phó các tình huống như khi vào thang máy... đồng thời sửa luật để tăng án trừng phạt bọn dâm tặc. Hình trên là một lớp võ tại một sân chùa tại Việt Nam.
Mời Tham Dự Kể Chuyện Tình, Chuyện Gia Đình, hay Kỷ Niệm, Hồi Ức, Chia Xẻ Kể Chuyện tình, Chuyện Gia Đình, Kỷ Niệm, Hồi Ức, Chia Sẻ… là mảnh sân chung dành cho tất cả quí vị độc giả. Các bạn có thể kể chuyện tình, đời sống hôn nhân, hay chuyện gia đình, chuyện nuôi dạy con, kỷ niệm thời đi học, thời tuổi trẻ, tuổi thơ, những hồi ức, tâm sự …. của bạn, hay chia sẻ những bài viết hữu ích nói về tình yêu và đời sống gia đình, quê hương đất nước, … cho tất cả bạn đọc Việt Báo và Việt Báo Online cùng thưởng thức hay học hỏi từ chuyện tình/chuyện gia đình, bài viết của bạn.
Món tôm kho tàu ăn với cơm trắng, nấu thêm tô canh khoai mỡ nữa là hợp vị.
Ta thường có ý nghỉ là: “Nếu mình có được thứ người đó có thì mình sẽ có hạnh phúc.” Thí dụ như tôi (Steven) đây, khi tôi còn sống ở apartment và có ít tiền tôi ganh tỵ với ai có nhà riêng và nhiều tiền hơn tôi. Khi tôi có được căn nhà đầu tiên, tôi ganh tỵ với những người có nhà đẹp và lớn hơn tôi. Khi tôi lái chiếc xe đời cũ, tôi ganh tỵ với người lái xe mới hơn và đẹp hơn xe tôi. Khi tôi có gia đình, tôi ganh tỵ với những bạn có gia đình hạnh púc. Hình như là cho dù tôi có được thứ gì thì luôn luôn tôi có thứ khác để ganh tỵ. Giờ tôi trở nên giàu có với công việc mình yêu thích và một gia đình êm ấm nhưng cũng có lúc tôi thấy mình ganh tỵ với một anh bạn hồi trung học giờ trở nên danh tiếng và có bạc tỷ!
Năm 1998 tôi lấy vài lớp học về Tài Chánh và Quản Trị Kinh Doanh, cái bài học nằm lòng là những phương cách bỏ tiền ra đầu tư để sinh lợi, mà cái câu ông thầy nói đi nói lại, nói đến lủng lỗ tai, nói đến khùng đầu luôn là:


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.