Hôm nay,  

Bạn Không Chỉ Một Mình…

29/03/200300:00:00(Xem: 9802)
Khi nào bạn "đụng" phải chuyện không vui hay rắc rối, hay muốn tâm sự, xin hãy nhớ là bạn không chỉ một mình. Trang GĐ/C&N sẳn sàng lắng nghe tâm sự của bạn, góp ý với bạn, giúp cho bạn tự giúp mình (help you to help yourself).
Hỏi: Dear chị Hà,
Tôi đã theo dõi hầu hết những chuyên mục của Việt Báo và tôi cũng đã học hỏi rất nhiều; Việt Báo thật sự là một người bạn tinh thần của tôi.
Tôi có chuyện uẩn khúc cứ ray rứt hoài mà không làm sao tự mình thoát ra được, nay gửi email này xin ý kiến của chị. Dù sao chị là người ngoài cuộc, sáng suốt hơn tôi.
Tôi đã ngoài 40 rồi và ly dị được 7 năm. Tôi có quen một người bạn trai, anh lớn hơn tôi 3 tuổi. Chúng tôi biết nhau trong dịp rất là ngẫu nhiên qua điện thoại, và mãi 6 tháng sau mới gặp nhau vì anh ấy ở rất xa. Sau 3 tháng đầu quen nhau anh mới cho tôi biết là anh vẫn còn có gia đình, hai người ở hai tiểu bang khác nhau (ly thân).
Tôi và anh ấy tìm được nhau như Ngưu Lang Chức Nữ. Một năm chúng tôi chỉ gặp nhau một hay hai lần thôi và mỗi lần chỉ có vài ngày. Thời gian gần nhau thật là ngắn ngủi nhưng tình cảm của chúng tôi thật là nồng nàn. Chúng tôi thật sự hợp với nhau về đủ mọi phương diện.
Ơû cả hai phía chúng tôi đều hiểu rằng không ai có thể thay thế anh hoặc tôi. Nhưng thật ngang trái, vợ anh bị bệnh nặng-một chứng bệnh ung thư đàn bà, cho nên anh phải trở về lo cho con. Anh vẫn hứa với tôi rằng sẽ cố gắng thu xếp cho mẹ con chị ấy có cuộc sống ổn định thì anh mới an lòng sống với tôi, và tôi vì thương anh nên tôi cứ chờ đợi. Nay dã 4 năm rồi mà tôi thấy hầu như anh không thể nào thoát ra được. Tôi biết ở cương vị anh thật là khó khăn. Tôi luôn động viên anh để anh vững tinh thần mà làm tròn trách nhiệm của người chồng, người cha.
Với tình thế này tôi biết chắc chắn là anh không thể nào đến với tôi được. Chúng tôi vẫn yêu nhau tha thiết … Có đôi lúc tôi nghĩ chuyện chia tay nhưng tôi không thực hiện được. Cả anh và tôi rất là đau khổ khi nghĩ đến chuyện mất nhau, và chúng tôi cứ ậm thầm yêu nhau trong đau khổ, chờ đợi nhau trong mỏi mòn tuyệt vọng.
Tuổi trẻ của tôi cũng không còn bao lâu. Vì chờ đợi anh mà tôi đã từ chối nhiều người khác có điều kiện tốt hơn anh. Bây giờ tôi cũng khônbg biết phải tính sao"
Xin chị Hà cho tôi ý kiến.
Và tôi cũng nói thêm rằng anh là người đàn ông rất tốt và bản chất của tôi cũng vậy, vì vậy mà chúng tôi phải hy sinh cho nhau rất nhiều.
Qua email tôi chỉ vắn tắt như vậy thôi. Rất mong hồi âm của chị và cám ơn chị rất nhiều. Chúc chị luôn được nhiều sức khỏe để làm công việc gỡ rối tơ lòng, chị nhé.

Thân mến,
Lili
*
Trả lời:
Chị Lili mến,
N. Hà và các anh chị phụ trách các chuyên mục của Việt Báo rất vui và rất cám ơn chị đã coi Việt Báo như người bạn tinh thần của mình.
Mối tình của chị và "anh ấy" đúng là một mối tình rất đẹp. Tuy là chị gặp nhiều chuyện trắc trở, nhưng chị vẫn là một người hạnh phúc, vì chị đã có được một tình yêu thật trong đời, dù cho tình yêu đó đem đến cho chị nhiều chuyện không vui, nhưng "nỗi đau trong tình yêu còn ngọt ngào gấp mấy lần tất cả những sự sung sướng khác cộng lại" (John Dryden).
Anh ấy đúng là một người đàn ông tốt, vì tuy anh ấy đã ly thân và không còn yêu vợ, nhưng anh vẫn không bỏ rơi vợ con, vẫn lo lắng cho gia đình trong lúc vợ anh bị bệnh nặng. Hà nghĩ là chị yêu anh ấy một phần cũng vì anh là một người tốt và có trách nhiệm như vậy. Nhưng cũng chính vì "soft heart" của anh mà chị phải chịu đựng cảnh "Ngưu Lang Chức Nữ" như hiện nay. Với một người như anh thì chuyện mà anh gọi là "thu xếp" cho vợ con của anh sẽ không bao giờ kết thúc, và chị sẽ phải chờ đợi hoài hoài...
Hoàn cảnh của chị đúng là rất khó xử. Hà hy vọng có thể giúp được chị đôi chút bằng cách phân tích rõ những điểm "được" và "mất" của hai con đường mà chị sẽ phải chọn một.
Nếu chị là một người phụ nữ mạnh mẽ, thích và có khả năng sống tự lập, thì chị có thể tiếp tục níu giữ mối tình này, với thái độ chấp nhận hoàn cảnh "Ngưu Lang Chức Nữ", không chờ đợi gì cả. Chị có thể đau buồn những lúc không có anh ấy bên cạnh, nhưng bù lại chị có một mối tình đẹp và một người yêu lý tưởng, điều mà không phải ai cũng có thể có được.
Còn nếu chị thấy mình không "kham" nổi cuộc sống cô đơn, không có ai "be there" những lúc chị cần đến, chị cần phải dứt khoát ngay bây giờ. Như chị nói, chị không còn trẻ nữa. Vì mối tình này của chị rất đậm đà, sau khi chia tay, chị cần phải có một khoảng thời gian ít nhất là một năm để nguôi ngoai, để "vá tim", trước khi bước vào một mối tình khác. "Không thể chần chừ được nữa", chị Lili ơi. Cắt đứt một cuộc tình dĩ nhiên là rất đau, nhưng nếu đó là điều mình cần phải làm thì nên làm ngay. Vết thương nào rồi cũng phải có ngày lành lặn. Chọn cách này, chị sẽ mất đi người yêu lý tưởng hiện nay, nhưng chị sẽ có được một bờ vai để nương tựa và một đôi tay để chăm sóc-một bờ vai và một đôi tay "permanent", chỉ dành riêng cho chị.
Chúc chị sáng suốt để chọn lựa một con đường đúng với mình.
Nguyễn M. Hà

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Mời Tham Dự Kể Chuyện Tình, Chuyện Gia Đình, hay Kỷ Niệm, Hồi Ức, Chia Xẻ Kể Chuyện tình, Chuyện Gia Đình, Kỷ Niệm, Hồi Ức, Chia Sẻ … là mảnh sân chung dành cho tất cả quí vị độc giả.
Thịt heo kho đậu hũ là món ăn cũng rất được mọi người ưa chuộng, nó là sự kết hợp giữa 2 trường phái chay và mặn, những miếng thịt ba chỉ dai dai béo béo hòa quyện cùng với vị cay nồng của tiêu, ớt. Xin giới thiệu tới các bạn cách làm món thịt heo kho đậu hũ đơn giản mà ngon tuyệt.
Kẻ nào dự tính mà không thực hành chứa bên trong mình căn bệnh hiễm nghèo. – William Blake
Cuối tuần đi ăn sáng ở nhà hàng buffet, tôi tình cờ được chứng kiến cách dạy con khác nhau của 2 gia đình Úc - Ấn.
Hình từ độc giả gửi tới Việt Báo, với ghi chú: Nghĩa nữ về thăm Mẹ trong Ngày Hiền Mẫu. Minh Phạm & Mẹ Jacqueline P. Tình thương không giới hạn về huyết thông.
Mời Tham Dự Kể Chuyện Tình, Chuyện Gia Đình, hay Kỷ Niệm, Hồi Ức, Chia Xẻ Kể Chuyện tình, Chuyện Gia Đình, Kỷ Niệm, Hồi Ức, Chia Sẻ… là mảnh sân chung dành cho tất cả quí vị độc giả. Các bạn có thể kể chuyện tình, đời sống hôn nhân, hay chuyện gia đình, chuyện nuôi dạy con, kỷ niệm thời đi học, thời tuổi trẻ, tuổi thơ, những hồi ức…. của bạn, hay chia sẻ những bài viết hữu ích nói về tình yêu và đời sống gia đình cho tất cả bạn đọc Việt Báo và Việt Báo Online cùng thưởng thức hay học hỏi từ chuyện tình/chuyện gia đình, bài viết của bạn.
Nếu bạn có ý định đến với miền Tây sông nước thì đừng quên thưởng thức món bún mắm nhé. Với nước lèo đậm đà hương vị, cùng các loại hải sản thơm ngon, bổ dưỡng, món bún mắm đã trở thành một đặc sản, hấp dẫn du khách mọi miền. Cách chế biến món ăn này không quá cầu kỳ như món lẩu mắm, nhưng nó lại mang một hương vị khá đặc trưng mà những ai đã từng thưởng thức sẽ chẳng bao giờ quên. Dưới đây là cách nấu món bún mắm Miền Tây ngon đúng điệu, mọi người có thể tham khảo và chế biến cho cả gia đình cùng thưởng thức.
Lần đầu tiên y gặp tôi, y chắp hai tay và cúi đầu chào. Tôi rất ngạc nhiên, trong đầu xuất hiện câu hỏi: "Sao y laị biết lễ tiết chào trong nhà Phật?". Tôi cũng chắp tay chào đáp lễ. Mọi người xung quanh cười rần rần vì họ thấy lạ mắt quá. Họ hỏi ý nghĩa của việc đó có nghĩa là gì? Tôi vận dụng cái mớ tiếng Anh ba rọi giải thích cho họ hiểu. Họ có vẻ thích thú lắm. Tôi nghĩ y chào như vậy chắc tuỳ hứng bất chợt nhưng tôi đã lầm. Mọi ngày đều như thế cả, suốt một thời gian dài. Mỗi buổi sáng là y chắp tay chào tôi với nụ cười rạng rỡ... Dần dần có thêm vài người nữa cũng chắp tay chào tôi như thế vào mỗi buổi sáng.
Nước Mỹ rộng lớn, muôn mặt, một người dù rất có ý chí học hỏi, vẫn không thể nào biết được tường tận tất cả mọi vấn đề xã hội. Chỉ khi nào có dịp trải qua, bắt buộc phải tìm hiểu, người ta mới có thêm kiến thức về lĩnh vực đó. Tôi cũng chẳng rành hơn ai về chủ đề định nói, chỉ vì đi theo tìm hiểu lúc hai cháu ở nhà chuẩn bị vào Đại học, cho nên biết được gì thì cứ kể ra đây cho quý vị độc giả biết thêm.
Hình trên là buổi trình diễn Fashion Kimono tại Kyoto, Nhật Bản ngày 10 tháng 4/2018. Nhà báo Phan Tấn Hải chụp tấm hình này trong chuyến đi Nhật Bản cùng đoàn 40 người, với hướng dẫn tuyệt hảo của Trần Nguyên Thắng, Giám đốc ATNT Travel & Tours (www.atnttour.com), nguyên du học Nhật Bản từ năm 1970.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.