Hôm nay,  

Mẹ Tôi

20/04/200800:00:00(Xem: 3616)
Dịch Giả Hà Mai Anh
Thứ năm, ngày mồng 10
 
Sáng nay, cô giáo  Đan-Cát-Tiên lại chơi, cha tôi nhận thấy tôi đã nói một câu vô lễ với mẹ tôi. Vì thế, cha tôi răn tôi bằng lá thư sau này, đọc rất cảm động:

“ Tước mặt cô giáo của em con, con đã tỏ ra vô-lễ với mẹ con. An ơi! Lần sau không được thế nữa. Thái-độ hỗn-hào của con đã xuyên thấu trái tim cha như một mũi dao. Cha còn nhớ mấy năm trước đây, mẹ con đã thức suốt đêm ở cạnh giường con, nghe hơi thở con, mẹ con đã lo-lắng võ người mỗi khi nghĩ đến nỗi phải “bỏ” con thì lại sụt-sùi. Con ơi! Con nên nghĩ đến những lúc ấy mà không nên tệ với mẹ con, một người mẹ sẵn lòng đem một năm hạnh-phúc của mình để chuộc một giờ đau-đớn cho con, một người mẹ sẽ vui lòng đi ăn-xin để nuôi con và sẵn lòng hy-sinh tính-mệnh để cứu con sống! Con ơi! Trong đời con, con sẽ có những ngày buồn-rầu, thảm-đạm, nhưng cái ngày buồn-thảm nhất, chính là ngày con mất mẹ con.

Rồi đây, con sẽ trưởng-thành, những cuộc phấn-đấu sẽ rèn con  nên người mạnh mẽ. Con sẽ không bao giờ quên được hình ảnh mẹ con và con sẽ ước gì lại được nghe thấy tiếng êm-ái và trông thấy nét mặt hiền-từ của mẹ con, vì dù lớn đến mực nào, khỏe đến mực nào, con vẫn thấy là một đứa trẻ trơ-vơ và yếu-đuối. Con sẽ hồi-tưởng lại những lúc đã làm cho mẹ con phải mếch lòng mà con buồn. Lòng hối-hận sẽ cắn rứt con. Hình ảnh dịu-dàng và từ-ái của mẹ con sẽ làm cho con thêm rầu-rĩ. Con nên nhớ rằng lòng hiếu-thảo là một bổn-phận thiêng liêng của con người. Kẻ nào giày-xéo lên chữ hiếu là kẻ khốn-nạn. Quân giết người nếu biết tôn-kính cha-mẹ, cũng còn một điểm thành thực trong tâm; con người dù sang trọng tuyệt-vời, nếu làm rầu lòng mẹ, cũng là kẻ không có nhân-cách.

An ơi! Con van mẹ con đi, để mẹ con hôn con cho cái hôn ấy xóa sạch vết vô-ơn trên trán con. Con ơi! Lòng cha vẫn yêu con, vì con là mối hy-vọng quí-báu nhất đời của cha, nhưng cha thà không có con còn hơn là có đứa con ở bạc với mẹ!”
Cha con

• Giải nghĩa: Thái-độ: dáng điệu. – Hạnh-phúc: vận may, phúc tốt.- Tính-mệnh: mệnh sống, đời người.- Trưởng-thành: khôn lớn.- Nhân-cách: cách riêng để làm người; phẩm cách con người.
 
Các bạn thân mến,

Cuốn sách “Tâm Hồn Cao Thượng” của dịch giả Hà Mai Anh là một cuốn sách về giáo dục học đường mà biết bao thế hệ ông cha đã đọc và học hỏi. Ngân Hà xin giới thiệu tới các bạn Thiếu Nhi của Gia Đình Việt Báo.

Các bạn muốn có sách “Tâm Hồn Cao Thượng” của dịch giả Hà Mai Anh, liên lạc mua sách tại địa chỉ: Hà Mai Phương
4267 Delacroix Court
San Jose, CA 95135. Email: [email protected]
Hoặc : Ông Hà Mai Việt
10210 Kent Towe Lane
Sugar Land, TX 77478

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Em rất yêu thời gian Cánh mai khoe sắc vàng Và nụ đào chớm nở Là đã mùa Xuân sang
Ngày xưa có một vị hoàng tử bị mụ phù thủy gian ác bắt cóc đem nhốt trong một chiếc hộp sắt rồi bỏ vào trong rừng. Một ngày nọ, có nàng công chúa vào rừng vì ham ngắm cảnh nên đi lạc. Công chúa nhìn thấy chiếc hộp sắt và nghe tiếng hoàng tử từ bên trong vang ra. Hoàng tử nói rằng, sẽ giúp nàng trở về nhà với điều kiện là sau này công chúa sẽ kết duyên với hoàng tử và khi về nhà rồi, phải đem theo con dao trở lại cứu hoàng tử. Công chúa bằng lòng.
Các bạn thân mến, Như Thông Báo của thầy Vũ Hoàng, Chủ Tịch Ban Đại Diện Các Trung Tâm Việt Ngữ Nam California trước đây, về cuộc thi viết Chính tả và Luận văn bằng tiếng Việt dành cho các cấp 1,2,3 và 4 theo thứ tự các lứa tuổi từ 9 đến 17. Cuộc thi đã kết thúc vào ngày 19 tháng 01 năm 2019 vừa qua tại địa điểm: TVN Hội Thánh Tin Lành Midway City số 8141 Washington Ave., Midway City , CA 92655.
Mỗi năm, em luôn mong chờ Tết Nguyên Đán đến vì đây là ngày lễ mà em thích nhất trong năm. Vào mấy tuần trước Tết, bố mẹ dẫn em đi chơi chợ Tết. Ở đó thật là đông vui! Các gian hàng ăn bận rộn nấu và bán thức ăn. Khu chợ hoa tràn ngập những tà áo xanh đỏ chen lẫn giữ muôn hoa khoe sắc. Ở đó cũng có ca nhạc và múa lân nữa.
Các em thân mến, Cả tuần lễ nay, không khí Tết Nguyên Đán đã nhộn nhịp trong các khu phố đông người Việt Nam. Chợ hoa đã mở, đâu đâu cũng thấy cành mai, chậu cúc vàng, cành đào hé nụ giữa cả rừng hoa đua chen sắc màu.
Ngày xưa, có một mụ phù thủy gian ác đã bắt có một hoàng tử đem nhốt vào trong chiếc hộp sắt. Vị hoàng tử cứ ở trong hộp sắt nhiều năm qua, nhưng chưa có ai đến giải thoát cho chàng! Một ngày nọ, có một nàng công chúa ở một nước lân cận cùng đoàn tùy tùng đi đạo chơi trong rừng. Nhưng mãi ngắm cỏ cây, thiên nhiên, đi theo tiếng chim hót, nàng đã lạc trong rừng lúc nào không ai hay biết. Đã chín ngày nàng đi lang thang trong rừng sâu, đói thì ăn trái cây rừng, khát thì uống nuớc suối. Cho đến ngày thứ chín, nàng đang đi thì thấy trước mặt một chiếc hộp bằng sắt khá lớn. Nàng dừng lại, tới bên chiếc hộp thì nghe bên trong có tiếng người phát ra: “Nànglà ai? Ở đâu tới?”
Các bạn thân mến, Mùa Xuân và Tết Nguyên Đán không riêng gì cho thiếu nhi chúng ta, mà niềm vui chung cho tất cả mọi người. Cũng như mọi năm, năm nay, Tết Kỷ Hợi, Ban Đại Diện Các Trung Tâm Việt Ngữ Nam California, ngoài việc tổ chức các cuộc thi chính tả, thi viết và Thi Đố Vui Về Sử Địa cho các thiếu nhi mọi lứa tuổi mà B.N vừa mới nhắc nhở các bạn tuần trước, thì nay lại nhận được Thông Báo mới dành riêng cho các thầy cô giáo các trường Việt Ngữ, do thầy Vũ Hoàng, chủ tịch Ban Đại Diện Các TT Việt Ngữ Nam California gửi tới.
Mỗi năm, cứ trước Tết khoảng 6 hoặc 7 tuần lễ là em cùng với bà ngoại lặt lá cây mai. Ngoại trồng nhiều cây mai lắm, có cây ở trong chậu, có cây trồng xuốn (xuống) đất nên năm nào nhà của em đều nở đầy bông mai vàng rực.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.