Hôm nay,  

Chuyện Ma

23/10/200400:00:00(Xem: 3150)
BÉ VIẾT VĂN VIỆT/ BÀI DỰ THI SỐ 159: TÍ PHÁ


Em rất sợ ma, nhưng vì em là con trai, nên em không để ai biết là em sợ ma. Có bữa, coi phim ma xong, mấy chị em đều ngồi co ro ở xa lông, còn không dám để chân xuống, làm như ở dưới gầm ghế có con ma trốn trong đó. Bà nội hay rầy chúng em:
"Đã sợ ma, còn hay coi phim ma, đồ ngu."
Bà nội thì chẳng sợ gì cả. Ban đêm, thấy quên cái gì ngoài vườn, bà vẫn mở cửa đi ra, đi vô. Tất cả nhà đều ngủ trên lầu, chỉ có bà nội ở dưới nhà một mình mà bà cũng không sợ.
Năm nay vừa mới nhập học xong thì đã sắp sửa tới ngày Halloween. Mấy bữa. Trên đài lại chiếu phim ma nữa. Mấy chị tuy sợ nhưng vẫn ham coi phim ma, rồi tất cả chui rúc vào ngủ chung một phòng. Em cũng vô phòng leo lên giường, đắp chăn trùm đầu, được một lúc thì sợ tới phát run. Làm như có con mắt nào đang rình ở phía ngoài cửa sổ. Em vùng dậy, chạy qua đẩy cửa phòng mấy chị.
Cánh cửa vừa kêu cái rột thì nghe trong phòng mấy tiếng rú phát ra. Đèn vẫn sáng trưng mà mấy chị em đều chui rúc trong chăn. Khi thấy em, chị Hai hét:
"Đi ra ngay, làm người ta hết hồn. Vô đây làm gì""
"Cho em…"
"Mầy muốn ngủ ở đây há. Hổng được. Hổng thấy người ta con gái hông à. Đi ra."
"Đi ra ngay. Đồ vô diên."


Cả mấy cái miệng vừa sợ hét toáng lên đó, giờ đã vô phe với nhau.Thì con gái mới thấy ghét.
"Hổng thèm."
Em biết, năn nỉ mấy bà cũng hổng được. Em trở về phòng, đèn vẫn sáng mà em còn bật thêm một ngọn đèn nữa. Nhưng vừa nằm xuống em lại ngồi liền dậy, rồi y như là bị ma đuổi, em chạy xuống cầu thang, chui vào phòng bà nội. Bà nội ôm lấy em:
"Đã nói đừng coi phim, coi rồi sợ, thấy chưa."
"Dạ thấy."
"Thấy gì, có thấy con ma""
"Dạ không."
"Vậy sao sợ dữ vậy. Thôi nằm đây với nội…"
Trong phòng, ánh đèn ngủ mù mờ. Em nằm yên một lúc trong vòng tay và hơi ấm của nội, yên tâm lim dim mắt muốn ngủ. Nhưng thình lình, như có một vật gì đen đen chờn vờn trước mắt em. Em mở mắt, ở góc nhà, có một cái bóng càng nhìn càng giống hình người có hai cái tay đen thui, hai cái tay đó như đang vờn tới phía em, muốn kéo em ra khỏi nội. Em hét lên.
Nội bật đèn sáng, hỏi han em. Em chỉ về phía góc phòng. Bây giờ đèn sáng rồi, em thấy rõ đó chỉ là cái áo len của nội treo trên cái móc ở góc tường. Em xấu hổ quá, dấu mặt vào áo ngoại.
"Ngủ đi. Làm gì có ma. Con trai đừng nhát gan vậy."
Bây giờ thì em yên tâm ngủ. Và tuần tới là lễ Halloween, em sẽ không sợ con ma mặc áo đen, mặt trắng bóc thấy ghê treo trước cửa nhà ông hàng xóm đối diện nữa.
Tí Phá

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tuần vừa rồi, tôi có hứa với em MiMi là sẽ mua giúp em một tấm thiệp để em gửi chúc mừng sinh nhật bà ngoại của em. Em nói nhà em ở xa, ba má em bận lắm,
Tuần trước chúng ta đã xem bài viết “Humility” bằng tiếng Anh của bạn Vũ Thiên Vân, 12 tuổi. Kỳ này là bài viết bằng tiếng Việt của bạn ấy.
Một bạn thiếu nhi ở Việt Nam vừa viết thư than thở với Linda Nguyễn, người chị họ ở Mỹ, về chuyện đóng tiền để học Tiểu Học ở Việt Nam, người chị họ phải dấu tên cô em vì sợ cô em bị bắt đi ở tù. Cô em viết:
Tóm Tắt: Ngày xưa có người đàn vợ chết, để lại một đứa con gái ngoan ngoãn, rất xinh đẹp. Ông tục huyền với một bà góa có hai cô con gái. Không may,
Năm này mùa Hè dài hơn, vì đã tới mùa Thu rồi mà trời còn nóng gắt. Các em đi học áo mỏng phong phanh. Tuy vậy, buổi học đầu tiên của lớp Việt Ngữ trường Việt Ngữ Trung Tâm Văn Hóa, các em vẫn có đủ mặt.
Một bạn học sinh ở Việt Nam vừa mới viết một lá thư gửi chung cho các lãnh đạo, phụ huynh và thầy cô giáo, nói rõ là em ghét việc học. Lý do là:
Tóm tắt: Ngày xưa có một phú ông, vợ chết sớm, để lại cho ông một cô gái xinh đẹp, nết na. Ông tục huyền, lấy vợ kế, bà này có hai cô con gái riêng.
Tóm tắt: Ngày xưa có một phú ông, vợ chết sớm, để lại cho ông một cô gái xinh đẹp, nết na. Ông tục huyền, lấy vợ kế, bà này có hai cô con gái riêng.
Tuần này, tôi bỏ mười lăm phút sau cùng cho các em bàn luận bất cứ vấn đề gì, vì trong giờ học, làm bài, trả bài, các em đều ngoan ngoãn và làm tốt.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.