Hôm nay,  

Tết Dương Lịch

02/01/200600:00:00(Xem: 2651)
tn_01022006_2


Tí Phá

BÉ VIẾT VĂN VIỆT/ BÀI DỰ THI SỐ 232 / Người viết: TÍ PHÁ

Các bạn ơi, ông già Santa Claus còn lưu luyến chưa nỡ chia tay với bọn con nít mình, thì Tết Dương Lịch đã vội vã chen vào, để đưa chúng mình tới một niềm vui khác. Năm mới.

Bọn con nít chúng mình được nghỉ học qua tháng, nghĩa là nghỉ trước Giáng Sinh qua tới Tết Tây luôn. Có nhiều ngày nghỉ thì vui và làm biếng được, ngủ nhiều, chơi nhiều, riêng Tí Phá còn được phá nhiều hơn. Nếu Tết Tây mà được đốt pháo thì Tí Phá nhất định sẽ cột pháo vào đuôi con chó, đốt nổ cái đùng cho con Cún sợ chạy quắn đít trong vườn luôn. Các bạn biết sao không, nếu cột cái pháo chuột vào đuôi con mèo thì vui hơn. Nhưng Tí Phá biết chơi như vậy là nghịch dại, con mèo có thể vì sợ phóng lên bàn, lên nhà, làm cháy nhà luôn không chừng. Nhưng Tí Phá sẽ không làm vậy dù khi tới Tết Ta được đốt pháo, vì Tí Phá mới được bà Ngoại dạy cho một bài học về thương yêu loài vật… Con mèo, con chó, kể tới con giun con dế cũng biết đau như người. Bà ngoại nói vậy đó.

Vậy Tết Tây mình làm gì cho vui. Mấy người lớn nói: Vui như Tết mà. Tí Phá hỏi má thì má nói:

“Mới ăn Giáng Sinh, có quá nhiều quà, đi coi đèn giăng, rồi đến các nơi tổ chức cho con nít, lĩnh quà, chơi trò câu cá…Bây giờ Tết Tây, nghỉ nhà cho đỡ mệt.”

Các bạn có thấy đi chơi có khi nào mệt không" Vậy mà má bắt Tí Phá ngủ một đêm đủ mười tiếng. Mười tiếng mà đêm gì nữa, còn ăn gian qua ngày, nên có thói ngủ nướng mất rồi. Mai mốt đi học trễ là cái chắc.

Mình biết chắc chắn là Tết Tây má cũng có một bữa ăn ngon cho cả nhà. Năm nay má đã đặt ăn ở một nhà hàng để khỏi phải nấu nướng. Vì sau đó, cả nhà đi coi phim, rồi mới về ngủ và sáng hôm sau vẫn còn được ngủ nướng.

Tuy năm mới Dương Lịch tụi mình không được nhiều quà như Lễ Giáng Sinh hay ăn gà Tây như ngày Lễ Tạ Ơn. Nhưng ngày nghỉ đầu năm cũng rất là dễ chịu, vì đó là ngày nghỉ lễ nên cả nhà có đủ mặt và luôn luôn quây quần đầm ấm bên nhau. Các bạn thì sao" Tí Phá rất thích những ngày nghỉ, vì thấy gia đình gần gụi, thương mến nhau rất là hạnh phúc.

Tí Phá

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tóm tắt: Xưa có một bà hoàng hậu già, vốn là phù thủy, sinh được một cô gái xinh đẹp tuyệt trần. Nhưng nhiều chàng trai đã phải rơi đầu khi tới cầu hôn vì không trả lời được các câu hỏi của mụ. Có một vị hoàng tử nọ yêu cô gái, ốm tương tư ba năm nên vua cha đành cho hoàng tử đi cầu hôn. Giữa đường hoàng tử gặp sáu dị nhân: Một người có cái bụng to như trái núi, một người áp tai xuống đất nghe được các lời trong thiên hạ. Một người có cặp mắt sáng đến nỗi nhìn vào vật gì thì vật đó phát nổ. Một người dài đến khi vươn mình thì đến gấp ba nghìn lần. Một người khi trời nóng thì nóng thì rét run, khi trời rét, mồ hôi chảy ròng ròng. Người thứ sáu có đôi mắt nhìn thấy hết các vật trên thế gian...Hoàng tử đã làm được 2 điều, lấy một cái nhẫn rơi xuống đáy biển và ăn hết một đàn bò ba trăm con cùng mấy trăm thùng rượu do các dị nhân giúp, và...
Hàng chục, rồi hàng trăm ngàn nghìn người khắp các thành phố trên nước Mỹ đã xuống đường biểu tình đề đòi hỏi siết luật về việc bán súng để bảo vệ các trường học. Khoảng 75% người dân Mỹ nói rằng, họ muốn bảo vệ an toàn cho con em họ đến trường. Việc bán súng bừa bãi, ai cũng có quyền được mua, đã xẩy ra bao nhiều vụ giết người do thanh thiếu niên xách súng vào trường. Mà cũng không chỉ ở nhà trường, ngay chính trong mỗi gia đình, thảm kịch cũng đã xẩy ra với các em thiếu nhi. Mới đây, một bé trai mới 9 tuổi, vì giành chơi game điện tử đã bắn chết người chị mới 13 tuổi. Vụ nổ súng xảy ra nào khoảng 12:30 trưa ngày thứ Bảy 11 tháng 3 vừa qua tại một ngôi nhà ở miền đông Mississippi.
Vào một buổi tối, nhân viên khách sạn báo với ba, mẹ rằng: “Tối nay sẽ có rùa mẹ lên bờ đẻ trứng”. Chỉ có con và ba đi xuống xem rùa vì mẹ mệt nên không đi với ba và con.
Kỳ rồi, Tường Chinh nói về những nguyên do khiến trẻ mắc chứng tự kỷ. Và kỳ này Tường Chinh xin trình bày về nguyên nhân vì sao trẻ chậm biết nói. Có hai nhóm nguyên nhân khiến trẻ bị tự kỷ chậm biết nói: nguyên nhân tâm lý và nguyên nhân thực thể.
Tóm tắt: Xưa có một bà hoàng hậu già, vốn là phù thủy, sinh được một cô con gái xinh đẹp tuyệt trần. Mụ phù thủy có lệnh, ai tới cầu hôn phải trả lời được câu hỏi của mụ, nếu không sẽ bị rơi đầu. Có một vị hoàng tử nọ ốm tương tư cô gái đến ba năm, vua cha đành phải cho chàng đi cầu hôn. Dọc đường, chàng kết nạp được sáu người, mỗi người đều có một tài năng đặc biệt. Một người có cái bụng to cao như trái núi. Một người áp tai xuống đất thì nghe được mọi điều trong thế gian. Một người có cặp mắt sáng đến nỗi nhìn vật gì thì vật đó nổ tung. Còn một người dài, khi vươn xa đến gấp ba ngàn lần. Một người khác khi trời nóng rét run, khi trời rét, mồ hôi đổ như tắm. Người thứ sáu lại có cặp mắt nhìn thấy hết mọi vật trên thế gian... Khi đến nơi, mụ phù thủy bảo phải tìm cho mụ chiếc nhẫn rơi xuống biển. Gã cặp mắt sáng đã nhìn thấy chiếc nhẫn mắc trên một mỏm đá ngầm, và gã dài lưng thì có nhiệm vụ sẽ lấy chiếc nhẫn nhưng gã lại không nhìn thấy...
Các bạn có thể ngờ được một em bé 5 tuổi đã có những việc làm cứu sống hàng triệu trẻ em ở Châu Phi không? Đó là em Katherine Commale, sinh ở Mỹ. Khi em xem truyền hình thấy đoạn phóng sự trung bình cứ 30 giây có một trẻ em chết do bệnh sốt rét, cô hỏi mẹ có cách nào cứu sống những bạn nhỏ đó không? Người mẹ cho biết, trẻ chết vì cha mẹ các em nghèo quá, không mua được loại mùng (màn) được ngâm qua thuốc chống muỗi để khỏi bị muỗi đốt. Bé Katherine bắt đầu nhịn ăn sáng, không ăn vặt để mua một chiếc mùng đầu tiên có thể dùng cho 4 em giá hơn 10 đô la. Người mẹ đã giúp em gọi điện thoại cho tổ chức Nothing But Nets để gửi cái mùng. Tổ chức cho biết, nếu cô bé quyên góp được 10 cái mùng thì sẽ được giấy chứng nhận.
Em tôi năm nay lên ba tuổi. Em nhỏ nhất trong nhà. Nhưng em nói nhiều lắm. Hàng ngày em đến nhà trẻ.
Và nguyên nhân gây bệnh tự kỷ còn do môi trường sinh sống, trong đó có thuốc trừ sâu. -Thuốc trừ sâu: Người mẹ tiếp xúc với hóa chất độc trong lúc mang thai. Vào năm 2007, các nhà nghiên cứu thuộc tổ chức sức khỏe cộng đồng của California-Mỹ đã công bố kết quả nghiên cứu cho thấy những phụ nữ mang thai 8 tuần nếu sống gần những nơi có nồng độ thuốc trừ sâu cao như gần các nông trại, thì em bé sinh ra có nguy cơ mắc bệnh tự kỷ cao hơn so với những em bé được sống trong môi trường sạch sẽ, trong lành.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.