Hôm nay,  

Thơ Bé: Holiday

04/01/200400:00:00(Xem: 2532)
Em được nghỉ hai tuần
Trong dịp Giáng Sinh và Tết Tây
Ba mẹ đâu bỏ lỡ dịp may
Dẫn đàn con đi chơi thỏa thích

Một ngày ở Disney Land
Với nhiều trò chơi mạo hiểm
Em ngồi ghế đu lên trời xanh
Rồi chúi đầu đâm xuống tận đất

Đi thuyền lòng vòng trong hang động
Ở đâu cũng được đón chào
Bằng từng đoàn con búp bê, con rối
Những bông hoa biết cười, múa, nói

Một ngày ở Sea World
Làm sao coi cho hết được
Em cũng đi vào trong hang động
Cá ở xung quanh em, cá trên đầu em

Những con cá heo nhào lộn
Trong hồ rộng nước xanh biếc
Có con cùng những cô gái làm xiếc
Trẻ con nhìn không chớp mắt

Có những con cá dưới nước lên bờ


Làm trò theo người chỉ dẫn
Những trò rất nguy hiểm, rất lạ
Người với cá mà rất hiểu nhau.

Còn một ngày nữa đi sở thú
Bao nhiêu con vật trên rừng
Ngựa vằn, cọp beo, chó sói
Và rất nhiều con khỉ của năm Thân

Em nhìn rất kỹ những con khỉ
Vì đâu nhiêu ngày sẽ tới Tết ta
Nó nhăn mặt với em, em nhăn mặt lại
Người với vật cùng nhau làm trò

Vậy là năm Thân chắc sẽ vui
Sẽ nhộn như khi em thấy khỉ
Tay cầm cành cây thân đu đưa
Nhe răng cười với em hi hí…

Hai tuần nghỉ lễ qua thật nhanh
Em lại vô trường gặp thầy gặp bạn
Còn mấy tuần lễ học cho nhanh
Vì Tết Việt mới là Xuân mình!

Ngân Hà Phạm

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Mọi học sinh đều mãn khóa học và bước vào mùa Hè. Em đã chào từ giã mọi người, từ bà Hiệu Trưởng, các thầy cô giáo, cácbạn hữu, và cả bác dọn dẹp, coi sóc sân trường cho sạch sẽ. Đặc biệt cô giáo Goldhamer, bên cạnh sự tận tâm của một nhà giáo
Mới sáng sớm, chú mèo Tata đã mơ tưởng tới món cá khoái khẩu, bèn ra hồ cá rình. Tới nơi, thấycó chú chuột bèn hù dọa chú chuột rồi nằm phơi nắng. Đang nằm thì phải nhỏm dậy để đuổi chú chó tới gần. Trong lúc đó lại hửi thấy mùi thịt gà quay, thấy cá cũng 
Tuần lễ vừa qua em bị bệnh nên không viết thư cho chị được. Cám ơn chị đã gửi báo cho em, em rất vui. Em đã thấy hình chị trên báo, chị cười dễ thương lắm. Chị ơi, em mới nhận được thư chị báo tin em trúng giải thưởng “Bé Viết Văn Việt”. Em vui lắm, em hét to lắm! Em xin cám ơn chị Tường Chinh và chị Ngân Hà. Mến chúc hai chị
Danielle mới 10 tuổi, học lớp 5 trường Arnold School, nhưng em đã biết giúp cha mẹ bằng cách ra phụ trông coi cửa tiệm Saigon Wireless vào những ngày cuối tuần. Em cười tươi như vậy, ai mà không thương
Vừa sáng tinh mơ, chú mèo Tata tuy được ông chủ cưng chìu nhưng không thích lắm vì cứ mơ tưởng món ăn khoái khẩu là cá. Khi tới được hồ cá thấy có chú chuột, mèo chỉ hù dọa chú chuột cho vui rồi còn phải nằm phơi nắng cho ấm
Mùa Vu Lan đã đến, đối với mọi người làm con là dịp để tỏ lòng hiếu thảo với cha mẹ. Các em thiếu nhi cũng nao nức muốn được gửi tới cha mẹ tình thương và tấm lòng hiếu hạnh của mình. Các em xin được theo cha mẹ dự những buổi lễ 
Hình trên là các bạn: Beverly Bảo Ngọc, giải Văn; Tường Vi Phạm, giải thơ; Nguyễn Hoàng Uyên, giải danh dự và John Phan, giải vẽ.
Giải Khuyến Học năm nay coi bộ hào hứng, sôi nổi và gây nhiều tiếng vang tốt đẹp trong giới học sinh Việt Nam yêu thích tiếng Việt. Các bạn đã đọc bài của Vincent Bảo Phương về kỳ thi này, bây giờ lại qua nhận xét của  Elizabeth Kim Trang Lê
Trước hết nhờ chị N.H chuyển lời hỏi thăm chị Tường Chinh và chúc mừng chị đã tốt nghiệp. Bây giờ Trang sẽ làm quen với chị và hợp tác với chị bằng bài mới nhất của em về những vui buồn của Giải Khuyến Học lần thứ 18. Trang sẽ hợp tác với chị dài dài và không biết có dịp gặp chị không" Cứ chờ đến 27 tháng 8 xem, phải không
Em là Christina, 9 tuổi. Em cũng học giỏi nên cuối tuần được vào tiệm đồ chơi tha hồ lựa quà


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.