Hôm nay,  

Thơ / Dịch Thơ

12/07/200200:00:00(Xem: 2930)
Các bạn thân mến, Bài thơ Anh ngữ của Thiếu…Phụ Nguyen Ha da co ban dich ra tiếng Việt. Người dịch là Julie Quỳnh, chắc các bạn còn nhớ Julie Quỳnh với đàn gà đi lạc chớ.
Mỹ Lan đăng lại cả bài thơ tiếng Mỹ của chị Hà .

WHAT DOES SNOW WHITE DO WHEN…"

What does Snow White do when things go wrong"
Together with little birds, she sings a song.

What does Snow White do when things are not right"
Looking up into the blue sky,
she wipes her tears and smiles.

What does Snow White do when feeling lonely
and being wrapped in the darkness of man-made miseries"
Together with little animals, she dances,
and dreams about how her future prince would be.

What does Snow White do when her prince appears"
Standing in front of her, he is so real, so near!


Together with her eyes, her arms and heart also open wide
to receive his image, his hugs, his love
as the most precious gift
she has received from Life.
NGUYỄN HÀ

Bài dịch của Julie Quỳnh

BẠCH TUYẾT LÀM GÌ KHI…"

Bạch Tuyết làm gì khi mọi thứ đều hỏng
Cùng đàn chim nhỏ, nàng hát một bài ca

Bạch Tuyết làm gì khi mọi việc đều không đúng
Ngước nhìn trời xanh
Nàng lau nước mắt và mỉm cười

Bạch Tuyết làm gì khi cảm thấy cô đơn
Khi bị giam cầm đau khổ trong bóng tối
Cô nhảy múa cùng đàn thú nhỏ
Và mơ về một hoàng tử tương lai

Bạch Tuyết làm gì khi hoàng tử xuất hiện
Đứng trước mặt cô, thật sự, rất gần
Cùng với mắt, tay và trái tim nàng mở rộng
Đón nhận tình yêu, trong vòng tay êm ấm của chàng
Như phần quà quí giá nhất
Cô nhận được từ cuộc sống!

Julie Quỳnh
05/02/ 2002

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
BN thông báo với các bạn một tin vui, rất vui. Chú Cao Minh Hưng của Câu Lạc Bộ Tình Nghệ Sĩ, bắt đầu từ hôm nay sẽ có mặt thường xuyên trên trang Thiếu Nhi của chúng ta.
Em tên là Jasson, nhưng ở nhà gọi em là Mì Tôm. Chiện (Chuyện) là vì em luôn luôn ăn mì, mà chỉ thích mì tôm. Mẹ em kể hồi em mới biết ăn, khi nào mẹ cho ăn mì tôm là em vỗ tay, cười reo rất mừng rỡ.
Lớp học ca và múa của chúng tôi đã lên tới 40 em. Qua lời ca điệu múa, các em đã học tiếng Việt, hát tiếng Việt và hiểu thêm về nền văn hóa Việt Nam thật nhanh. Âm nhạc quả thật là một phương tiện hữu hiệu để các em học tiếng Việt, ngoài những lớp Việt Ngữ mà một số em có dịp theo học.
Tóm tắt: Ngày xưa có một cậu bé rất thích đến chơi với một cây táo rất to. Cậu leo lên cây hái trái ăn, ngủ dưới bóng cây. Cây táo cũng rất thích cậu.
Các bạn có thích môn Cờ Vua không? Môn học này đã được đưa vào với những trận thi đấu hào hứng ở các trường Trung Học của nước Mỹ, dành cho lứa tuổi thiếu niên.
Ngày hôm qua, chủ nhật 31 tháng 10, em đã dự một ngày lễ Halloween rất vui. Trước hết là ở trường. Buổi sáng em mặc bộ quần áo hóa tran (trang) của ngày hội đến trường. Các bạn em đã có mặc (mặt) ở đó rồi. Các bạn nhìn quần áo của nhau, có bạn vẽ trên mặt nhữn (những) lằn màu, có bạn đeo mặc (mặt) nạ đen rất dữ. Em không thích mặt nạ, đeo vào khỏi thấy đường đi luôn.
Năm nay, trước ngày lễ Halloween, các em không bắt tôi kể sự tích ngày lễ như mọi năm nữa, vì năm nào các em cũng đã nghe rồi. Nhưng các em nói chuyện trong lớp, bàn với nhau về quần áo, nón mũ, mặt nạ. Các em nôn nao lắm.
Ngày xửa ngày xưa, có một câu bé hằng ngày rất thích đến chơi với một cây táo thật to. Cậu bé leo lên cây để hái trái ăn, nằm dưới gốc cây, ngủ những giấc trưa ngon lành dưới bóng râm mát. Cậu rất yêu quí cây táo và ngược lại cây táo cũng rất yêu quí cậu bé.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.