Hôm nay,  

Mỹ Lan & Các Bạn

04/01/200400:00:00(Xem: 2014)
sắp tới “TẾT NGUYÊN ĐÁN”
Hết một năm nữa rồi! Nhưng đối với Thiếu Nhi Việt Nam mình, chưa phải là hết vui, vì chúng mình còn chờ đợi ngày Tết của dân tộc mình, đó là ngày mùng một Tết, còn chưa đầy 3 tuần lễ nữa thôi, mừng quá phải không cácbạn"
Mừng chứ. Mừng nhất là bạn nào cũng có tiền lì xì, chớ áo mới thì tụi mình cũng không mừng lắm, vì áo quần mùa nào cha mẹ cũng sắm sửa cho mùa đó quá đầy đủ rồi. Mỹ Lan cũng vừa mới nhận được một bài ngắn nói về Tết Nguyên Đán Việt Nam, do hai bạn Hoàng Kim& Hoàng Minh sưu tầm để chúng mình cùng đọc nhé:

Các bạn ơi, ngày mùng một Tết Giáp Thân năm nay lại rơi vào ngày Thứ Năm, 22 tháng January dương lịch 2004. Buồn quá một phút đi, vì ngày đó chúng mình vẫn phải tới trường học như thường. Nhưng vẫn được đền bù, trước đó, Giáng Sinh và Tết Tây chúng mình nghỉ tới hai tuần, cũng đâu lỗ vốn. Dù vậy, chúng mình cũng tìm hiểu về nguồn gốc Tết Nguyên Đán cho biết.
Tết là một danh từ rút ngắn từ Tết Nguyên Đán hay là Ngày Hội Đầu Năm.


Dân tộc Việt Nam mình từ hồi xửa hồi xưa chuyên về nông nghiệp, nghĩa là trồng lúa, làm ra hạt gạo mà gia đình chúng mình ngày nào cũng có nấu một nồi cơm …điện đó. Người xưa cho rằng mùa Xuân là mùa của vạn vật sinh tồn, sự diễn tiến rất chậm, sau một mùa đông cây cối tàn úa. Vì vậy, mùa này, để cùng với vạn vật sinh sôi nẩy nở, con người cũng nghỉ ngơi đón mùa Xuân tới. Người xưa cũng có câu: "Tháng Giêng là tháng ăn chơi, tháng Hai trồng trọt, tháng Ba hội hè…" Thật ra, tháng Giêng, người ta chỉ ăn chơi trong dăm bảy ngày. Trước đó, người ta dành nhiều ngày để sửa soạn đón Tết. Theo tục lệ, nhà nào cũng có bánh mứt, thức ăn, mâm cổ thật là đầy đủ trong ba ngày Tết. Nhà cửa được dọn dẹp, sơn quét mới mẻ. Lư hương, chân đèn, đồ chưng dụng trên bàn thờ gia tiên cũng được chùi rửa, đánh bóng. Trong phòng khách, chưng hoa đào, hoa mai, trước ngõ, chậu cúc chậu vạn thọ, thược dược, đủ màu khoe sắc.
Đây cũng là dịp sum họp gia đình, nên người thân dù ở đâu xa xôi cũng phải thu xếp để về họp mặt, cúng giỗ, thành kính để biết ơn ông bà tổ tiên đã chết. Tết không chỉ riêng từng gia đình, mà vui chung với cả họ hàng, làng xóm, bạn hữu, thầy trò…
Trước Tết có ngày 23 tháng Chạp cũng rất quan trọng, ngày đó, ông Táo sẽ bay về trời để tâu với Ngọc Hoàng (Ông Trời) những chuyện đã xẩy ra trong năm qua ở trần gian, những kẻ xấu, người tốt, nhưng ước nguyện, cầu xin… Người miền Nam gói bánh Tét, người Bắc gói banh chưng. Nhà nào cũng treo câu đối Tết viết bằng chữ Hán (chữ của người Trung Hoa) hoặc chữ Nôm, bằng mực đen trên giấy đỏ. Không khí ngày Tết nhộn nhịp, tưng bừng. Vui Xuân với nhiều nguyện ước Một Năm Mới mọi điều tốt lành, may mắn.

Hoàng Kim & Hoàng Minh
. Tuần tới, hai bạn còn cho chúng mình biết vài tục lệ ngày Tết nữa kìa. Hoan Hô hai bạn Kim và Minh. (Mỹ Lan).

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Suốt mùa Lễ Giáng Sinh cùng Năm Mới Tết Dương Lịch, mùa nghỉ đông của thiếu nhi cũng rất thú vị.
Năm nay tôi được đón “Tết Ta” sớm hơn mọi năm. Vào đầu tháng 12, trong lúc chờ đón Tết Tây thì cộng đồng người Việt Quốc Gia ở Arizona đã tổ chức Hội Chợ Văn Hóa Á Châu (Asian Festival) tại thành phố Scottsdale, Arizona. Mỗi năm có một quốc gia Á Châu được đứng ra tổ chức Hội Chợ trong vai trò chủ nhà. Các anh chị em trong Ban Văn Nghệ của CLB Tình Nghệ Sĩ từ California được Ban Tổ Chức mời đến giúp phần văn nghệ trong chương trình Hội Chợ Á Châu này.
Buổi sáng thứ Hai, em vẫn được nằm ngủ nướng, thích lắm. Đến lúc ra khỏi phòng thì thấy mẹ đã bày thức ăn trưa trên bàn và mọi người đang mời gọi nhau. Em nhìn lên tấm lịch treo trên tường ai đã bóc sẵn rồi, nó đề ngày 1 tháng 1 năm 2018. Năm mới đã tới.
Tôi muốn các em đọc câu chuyện dưới đây để học thêm một bài học về lòng nhân ái. Chuyện đã lâu lắm, kể rằng: Mùa đông năm 1935, nước Mỹ rơi vào tình trạng khủng hoảng kinh tế trầm trọng, người dân rất túng thiếu. Có một bà lão bị ra tòa án tại New York về tội trộm cắp một ổ bánh mì. Khi quan tòa hỏi vì sao bà lại lấy trộm bánh mì thì bà lão đáp:
Tóm tắt: Ngày xưa có hai vợ chồng nông dân sinh được một đứa con trai, nuôi mãi mà cậu chỉ lớn bằng ngón tay cái. Một hôm, cậu giúp cha đánh xe vào rừng, cậu chui vào tai ngựa, dùng lời để điều khiển ngựa đánh xe. Giữa đường, có hai người đàn ông nhìn thấy xe ngựa và tiếng người nhưng không thấy người, bèn tò mò đi theo. Khi nhìn thấy cậu bé, họ muốn mua để đem cậu đi các tỉnh trình diễn. Mặc dù người cha không bằng lòng, cậu bé bảo cha cứ bán cậu để lấy một số tiền lớn. Hai người đàn ông đặt cậu lên vành mũ rồi ra đi. Đi một hồi lâu, cậu xin hai người đàn ông xuống đất để “có việc”. Thế là cậu chạy vào những lằn đất ruộng, rồi chui vào một cái hang chuột, trốn thoát. Trên đường tìm về nhà, cậu lại nghe hai tên trộm đang bàn nhau cậy cửa nhà cha xứ để lấy vàng bạc và cậu không bỏ qua...
Trong đêm Giáng Sinh, khi các gia đình đang ngồi quay quần bên nhau cạnh lò sưởi ấm áp và các em háo hức chuẩn bị mở những món quà đầy ắp tình thương của bố mẹ tặng, thì vẫn có những em không được may hưởng những hạnh phúc chừng rất đơn giản này. Tình cờ tôi đọc được tiếng kêu van giúp đỡ của một thiếu nhi mà tôi biết, vì em đã đến tham dự chương trình Đào Tạo và Phát Triển Tài Năng Trẻ của CLB Tình Nghệ Sĩ. Em viết trên Facebook cho biết hai chị em đang ở tạm nhà một bà cô vì mẹ đã vu khống gọi cảnh sát bắt ba vào tù và mẹ đã bỏ đi, để lại hai em côi cút.
Những ngày cuối năm rơi vào tiết giá lạnh nhất của mùa đông, cảnh vật buồn và lặng lẽ, bầu trời âm u đầy mây xám. Mỗi khi ra đường, em phải mặc nhiều áo ấm mới không thấy lạnh.
Thầy Vũ Hoàng của Ban Đại Diện Các Trung Tâm Việt Ngữ Nam California vừa gửi một thông báo nhắc nhở về ngày Tân Xuân Họp Mặt như sau:
Tóm tắt: Ngày xưa có một cặp vợ chồng nông dân sinh được một đứa con trai, nuôi hoài cũng chỉ lớn bằng ngón tay cái. Một hôm cậu bé giúp cha đánh xe vào rừng thì có hai người đàn ông nhìn thấy, họ đi theo và đề nghị mua cậu bé để đem đi biễu diễn kiếm tiền. Dù người cha không chịu, cậu bé xin cha cứ bán cậu đi để lấy một khoảng tiền lớn. Cậu ngồi trên mũ của một người đàn ông. Giữa đường, cậu kêu muốn xin xuống đất có việc... Người đàn ông nói chim vẫn “bĩnh” rơi trên mũ ông ta...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.