Hôm nay,  

Công Cha Nghĩa Mẹ Ơn Thầy

13/06/200400:00:00(Xem: 3333)
tn_06132004_2

Kenny Kim đi câu cá tại bờ biển Long Beach.

BÉ VIẾT VĂN VIỆT/ BÀI DỰ THI SỐ 141/Người viết: HOÀNG KIM

Thi cử xong xuôi thì kỳ nghỉ hè cũng kề cận. Nhìn lại ba em, thấy ông gầy đi tới mấy pound, mới biết, suốt cả năm học vừa rồi, ba em đã lo lắng cho chúng em học hành, ăn uống, sinh hoạt mất bao công sức và khổ nhọc biết chừng nào. Nhưng nụ cười ba em vẫn tươi tắn, đó là nhờ kết quả học hành của chúng em.
Chúng em ngồi lật lại album, xem những tấm hình chụp từ khi còn trong bụng mẹ, chỉ là cái bào thai ngo ngoe được bác sĩ chiếu lên máy điện toán cùng những tấm hình vừa lọt lòng mẹ khoảng vài phút cho đến ngày hôm nay. Chúng em xem lại những video quay lại hình ảnh lúc mới chập chững biết đi và biết gọi tiếng ba tiếng má đầu tiên…Rồi lớn dần lên, đi học, những cuộc thi đua ở trường, học đàn, đi chơi, ở biển, ở núi…
Ba em, em biết nói sao về ba em cho hết lòng của em! Buổi sáng ba dậy rất sớm, lo bữa ăn sáng rồi đưa chúng em tới trường. Mỗi buổi chiều ba đều tới sớm, đứng chờ trước cổng trường để đón chúng em. Thấy chúng em một ngày học hành, nhiều lúc mệt mỏi, ba lấy khăn giặt nước nóng lau mặt và lau cả đến lòng bàn chân cho chúng em. Chưa hết, bắt chúng em uống nước cam tươi do chính ba làm hay ăn một hủ Yoyurt Danon. Mùa nào có trái cây đó, lúc nào ba em cũng tự tay rửa sạch sẽ, cắt sẳn cho chúng em. Bữa cơm do chính ba nấu nướng, dọn lên. Món ăn nào ngon, chúng em ăn thích miệng là ba nhường nhịn, ép chúng em phải ăn cho nhiều. Khi chúng em đã no và khỏe lại rồi thì ba kèm chúng em làm bài tập ở trường, tập đàn, tập hát, vẽ tranh, hoặc đi tập thể dục, đạp xe, bơi lội… Ba luôn luôn bận rộn, ngày nghỉ của chúng em là ngày ba mệt nhiều nhất, giúp chúng em vào internet lấy tài liệu viết project, đưa đi thư viện đọc sách, học tiếng Việt, học đàn và hát, hoặc thăm bà con họ hàng…Hễ lúc nào khó khăn, lúc vui lúc buồn đều có ba bên cạnh. Các bạn có thấy ba của chúng em dễ thương quá chừng, là nhất đối với chúng em không" Đó là chúng em chỉ mới nói về ba thôi, còn má nữa, kể làm sao cho hết. Chúng em thật hạnh phúc có ba có má.


Ở trường em có thầy cô. Các thầy cô chăm chút, thương yêu, dạy dỗ chúng em. Em nhớ tục ngữ Việt Nam có câu: “Không thầy đố mầy làm nên”. Ngoài việc học chữ, chúng em còn được giáo dục trở thành một con người có học, biết cách xử sự để vững chãi bước vào tương lai, mai sau thành người hữu dụng.
Nhất là khi chúng em vào mái trường Roosevelt. Ở đây thầy cô đều tận tâm dạy dỗ, chăm dắt học sinh. Nhà trường lại đầy đủ các phương tiện về máy điện toán, về khoa học kỹ thuật nên chúng em tiến bộ rất nhanh. Gate là một chương trình rất tốt, giúp cho một số học sinh đặc biệt từ 11 tuổi đã có thể thi vào Đại Học mà chỉ ở nước Mỹ mới có, và cũng nhờ ba và thầy cô mà chúng em đã được cử đi thi đại học, mặc dù năm nay chúng em mới 11 tuổi.
Công cha nghĩa mẹ ơn thầy ví như trời biển. Chúng em thương yêu ba, thương kính thầy cô giáo và tự hứa phải ngoan ngoãn, lễ phép và cố gắng học thật giỏi để mai này thành người tốt, giúp ích cho xã hội cũng là một cách trả ơn cha mẹ và thầy cô.
Kenny Hoàng Kim

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hôm qua Chủ Nhật ở nhà, Em xin phép mẹ về nhà ngoại chơi. Tung tăng chạy nhảy khắp nơi, Mãi lo đùa nghịch tiếng cười rền vang. Bà cho ăn củ khoai lang, Rồi bà lại kể chuyện nàng “Lọ Lem”. Tối về nhà đã lên đèn, Nhưng em
Pauline Đồng 12 tuổi, học lớp 7 trường Fitz, tự học tiếng Việt ở nhà với mẹ. Em được TT Bush tặng bằng khen năm học lớp 6 trường Northcutt. Năm 2004 thắng giải Red Ribbon Fall Festival Paster Contest và đoạt giải Nhất môn Tập làm làm văn Giải Khuyến Học
Cây phương tím đầu ngõ nhà em lại trổ bông, nhắc cho em biết mùa hè sắp trở về. Buổi sáng thức dậy nhìn qua khung cửa sổ ánh nắng thật chói chang. Chỉ mới 6 giờ sáng mà em cứ ngỡ đã tới giờ đi học.
Các bạn phải ngoan như VyVy nè. Vì Vy mới lên 5, nhưng ngoan nên được mẹ dẫn đi ăn Bánh Cuốn Tây Hồ ở Phước Lộc Thọ rồi còn được mua quà nữa cơ.
Báo với các em thiếu nhi thương mến của chị, chị Tường Chinh vừa được ra trường trong tháng 6 vừa rồi. Học xong là chị phải bận bao nhiêu việc mới trong đời sống. Vì vậy, bắt đầu từ số này, chị Tường Chinh, tuy chưa thật sự rời trang thiếu nhi nhưng cũng cần thêm bạn giúp đỡ. Vậy từ nay, chị Phụng Linh sẽ phụ trách trang
Chị TC xin lỗi em vì đã trả lời thư chậm, vì trong tháng 6 chị quá bận rộn với kỳ thi và lễ ra trường. Tranh truyện “Một Ngày Của Con Mèo TaTa” vẽ đẹp quá. Chị rất thích và chị nghĩ rằng các em thiếu nhi cũng sẽ thích thú khi đọc truyện tranh vẽ của em. “Bay Vào Cõi Tiên chỉ còn kỳ này nữa là chấm dứt, chị sẽ cho đăng
Lúc đầu chỉ có bà Phù Thủy với Mèo Mướp cưỡi chổi thần rong chơi bốn phương trời thôi. Nhưng rồi vì gió thổi bay mũ, chó Đốm lượm được trả lại, yêu cầu được lên ngồi đi chơi chung. Rồi cái nơ rớt
Quỳnh Như Nguyễn 9 tuổi, học lớp 3 trường Brookhurst Elementary. Lần đầu tiên Quỳnh Như viết bài dự thi “Bé Viết Văn Việt”, nhưng nhiều bạn đã biết Quỳnh Như Nguyễn rất xuất sắc trong các cuộc thi, các cuộc trình diễn văn nghệ thiếu nhi của các đoàn thể
Năm nay Đài Little Sài Gòn TV có chương trình giải "Mầm Non", để có nhiều em được thi thố tài năng. Các bạn đã thấy Quốc Nam, Bảo Ngọc, Cát Thy, Cam Thảo tức Thiên Kim làm cho khán thính giả ngạc nhiên
Kính thưa chị Tường Chinh, Em tên là Đồng Pauline, học lớp 7. Năm nay em 12 tuổi. Em thích vẽ từ lúc nhỏ, em xin gởi tới chị truyện bằng tranh “Một Ngày Của Con Mèo TaTa”. Em mong sẽ được đăng trên “Bé Viết Văn Việt”. Em cám ơn chị và chúc chị luôn luôn vui khỏe. Em sanh ở Mỹ, mẹ em dạy em tiếng Việt ở nhà ạ. Em: Đồng Pauline.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.