Hôm nay,  

Bạn Em

03/04/200500:00:00(Xem: 2830)
tn_04032005_4

Năm nay đi học, em vui nhất là có người bạn mới tên là Li. Bị em học trường Mỹ, mà nhà em ở rất xa nơi có người Việt Nam ở nhiều, nên trong trường tuy có học sinh Việt Nam mà lớp em lại không có, chỉ một mình em thôi. Vì vậy, từ khi gia đình em tới thành phố này, đi học nói toàn tiếng Mỹ, em quên dần tiếng Việt Nam. Điều này rất là xấu đối với em, vì quên như vậy, lâu lâu ông bà ngoại em về thăm, mấy cô dì, mấy chú cậu về chơi, nói toàn tiếng Việt nên em cứ chui rúc vô trong phòng, đóng cửa lại.
Bây giờ em có Li, cô giáo lại ưu tiên cho hai đứa ngồi gần nhau, nên trong giờ học hay giờ chơi, hai đứa giúp đỡ nhau, nói tiếng Việt Nam với nhau, em dần dần nhớ lại, như vậy là quá tốt đối với em.
Bạn em không cao hơn em bao nhiêu, nhưng khi đứng đo chung thì em có ngắn hơn Li một chút. Tóc Li không phải màu đen như tóc em mà hơi nâu nâu. Li nói tại vì Li sinh ra ở một nước xa lắm, ở vùng Bắc Âu là xứ tuyết, sau đó mới sang nước Mỹ. Li nói ở bên kia thì lạnh, còn California thì lại nóng quá, nếu chia đều cho nhau thì mới là mát mẻ. Em rất thích nghe Li nói chuyện, Li có trí nhớ rất tốt, hồi ở bên xứ Bắc Âu Li còn bé tí tẹo mà chuyện gì cũng không quên. Li nói lúc nhỏ xíu Li đã biết tắm tuyết. Bạn có biết tắm tuyết là sao không" Không phải ra đứng giữa trời cho tuyết rơi đầy cả người mình đâu, mà lấy xẻng xúc tuyết thành một cái lỗ vừa người nằm, rồi nằm xuống cho tuyết phủ xung quanh. Không biết Li có nói thật không, nếu Li làm được vậy là em phục bạn lắm. Li học cũng rất giỏi, bạn giỏi nhất là môn toán và tiếng Mỹ. Khi em tới nhà Li chơi, thấy Li có một phòng riêng mà lúc nào cũng ngăn nắp. Li còn biết làm homework giúp mẹ, còn vẽ tranh để treo trong phòng riêng. Em thích nhất là bức tranh màu nước Li tự vẽ mình. Li nói Li soi mặt trong gương để vẽ, nhưng thấy buồn cười lắm, vì cái cổ của Li cao như cổ con cò, còn tóc thì loe ngoe vài sợi. Li vẽ con mèo của Li, con mèo của Li mặt hiền khô mà Li vẽ rất dữ, thấy giống con cọp nhiều hơn. Li nói, khi nào vẽ giỏi mới dám vẽ ba má của Li, vì má Li đẹp lắm, Li vẽ sẽ không đẹp. Li có anh chị nhiều hơn em và vì Li là em út nên được cưng chiều. Li rất thích cột tóc chẻ thành hai cụm hai bên, Li nói đó là kiểu tóc tai thỏ của Li.


Li cũng như em, rất thèm ăn mì gói. Bữa nào em hay Li có được một gói mì gói là giờ ra chơi chia nhau ăn chung. Đâu cần phải nấu chín lên, cứ vậy mà hai đứa em ăn ngon lắm. Mấy đứa bạn Mỹ cũng xin ăn thử rồi ghiền luôn, nên dấu đem theo được một gói mì là ăn ít lắm, vì các bạn xúm lại là sạch sẽ liền.
Li còn biết nhiều trò chơi, khéo tay nữa. Mỗi giờ chơi, hai đứa ra góc sân, ở đó có nhiều cỏ và nhiều hoa mọc chen với cỏ. Hai đứa hái thật nhiều và Li nối lại thành cái vòng hoa cùng với cỏ để đeo cổ. Em rất thích cái mùi của nó, mấy đứa bạn Mỹ cũng xin đeo và hửi mùi đó. Chúng nó làm sao biết được những trò chơi dễ thương như Li.
Từ ngày có Li bên cạnh, em không còn nhút nhát hay sợ hãi như trước nữa, mà tiếng Việt em cũng nói giỏi hơn. Mỗi lần ông bà ngoại, các chú cô dì cậu về là em chào hỏi và nói chuyện bằng tiếng Việt, ai cũng khen em giỏi. Ai cũng khen em giỏi nhưng không biết tại sao em giỏi. Thì cũng vì có Li là bạn em, nên em nói tiếng Việt và mạnh dạn hơn nhiều. Em rất thương Li, em muốn Li là bạn của em từ giờ cho tới khi em lớn.

Tạ Cát Cát

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tóm tắt: Ngày xưa, có một bà hoàng hậu, vốn là phù thủy, sinh được một cô con gái xinh đẹp tuyệt trần. Nhiều vương tôn công tử đến xin cưới đều bị rơi đầu vì không trả lời được những câu hỏi của mụ. Có một vị hoàng tử nọ, ốm tương tư cô gái đẹp ba năm, vua cha đành phải cho chàng đi cầu hôn. Dọc đường hoàng tử kết nạp 6 dị nhân mỗi người có một tài đặc biệt nên khi gặp mụ phù thủy, sáu dị nhân đã giúp hoàng tử hoàn thành tốt đẹp các yêu cầu khó khăn của mụ đưa ra và mụ đành phải gả con gái cho hoàng tử, nhưng vẫn tưởng đó là người dân thường, nên cả mụ và con gái đều uất ức, căm giận.
Em đang có một vấn đề trong gia đình, đó là mẹ em với chiếc điện thoại. Không phải bây giờ chị ơi, mà lâu rồi, từ lúc em mới vào lớp một thì em đã biết khó chịu với cái điện thoại của mẹ em. Nó reo suốt ngày.
(Bài của Thomas Vinh Trần tưởng nhớ bà ngoại vừa ra đi. Gia đình Thiếu Nhi Việt Báo thành thật chia buồn cùng bạn Vinh Trần. Nguyện cầu bà ngoại thương yêu của bạn sớm về cõi Phật).
Thường thường các em thích chơi điện tử hơn vận động ở ngoài trời. Điều này hoàn toàn không tốt! Việc lười vận động sẽ khiến hệ cơ và xương của trẻ không phát triển hết mức và ảnh hưởng lâu dài đến sức khỏe. Vì vậy, thầy cô luôn khuyến khích trẻ vận động nhiều hơn để có thể phát triển toàn diện.
Tóm tắt: Ngày xưa có một bà hoàng hậu già cũng là phù thủy. Mụ có một cô con gái nhan sắc đẹp tuyệt trần nên có nhiều vương tôn công tử đến xin hỏi cưới, nhưng tất cả đều bị rơi đầu vì không trả lời được mấy câu hỏi của mụ. Có một vị hoàng tử nọ, vì yêu nhan sắc của nàng mà ốm tương tư ba năm, vua cha đành phải cho chàng đi cầu hôn. Dọc đường hoàng tử kết nạp được 6 người dị nhân tình nguyện theo hầu, mỗi người có một tài đặc biệt. Việc thứ nhất, hoàng tử phải tìm cho ra chiếc nhẫn rơi xuống đáy biển. Gã sáng mắt nhìn thấy chiếc nhẫn mắc trên một mũi đá ngầm và dị nhân lưng dài ba ngàn thước cúi xuống uống sạch nước biển và nhặt chiếc nhẫn lên. Việc thứ hai, dị nhân béo đã ăn hết ba trăm con bò và ba trăm thùng rượu vang. Đến việc thứ ba thì hoàng tử phải ôm công chúa không để công chúa đi mất. Thế nhưng đã canh chừng cẩn mật, mụ phù thủy cũng hóa phép đem công chúa đi, hoàng tử như gần mất mạng...
Thật là nguy hiểm, khi việc bán súng quá dễ dãi, ai cũng có thể mua mà không hề có sự kiểm soát nào. Từ lúc có những vụ nổ súng trong trường học, dân chúng Mỹ, nhất là phụ huynh học sinh đã hết sức lo lắng cho sự bất an tính mạng của con em mình. Dù đã có hàng trăm, hàng triệu người dân phản đối bằng những cuộc biểu tình trên khắp nước Mỹ, chính phủ vẫn chưa hề có một biện pháp nào lưu tâm đến vấn nạn này. Và lại những vụ nổ súng tại các trong học vẫn tiếp tục xẩy ra vào lần thứ 16 trong năm.
Ngày lễ trứng vào hôm Chủ Nhật nên mọi người đều rỗi rảnh. Gia đình em cũng như mọi năm, trẻ con được đi tìm những quả trứng, người lớn thì nấu nướng ăn uống rất vui.
Chúng ta đã lần lượt tìm hiểu những nguyên nhân khiến trẻ bị mắc chứng tự kỷ cùng cách chữa trị phần nhiều là sự trợ giúp gần gũi nhất của gia đình. Nếu nguyên nhân khiến trẻ chậm nói là do yếu tố tâm lý, thì cần phải áp dụng các phương pháp theo sự chỉ dẫn của bác sĩ tâm lý. Bên cạnh đó, gia đình cần nhiều thời gian quan tâm tới bé hơn, cần có thời gian để cho bé có thời gian tự lập và có cơ hội để phát triển ngôn ngữ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.