Hôm nay,  

Cha Em

16/12/200500:00:00(Xem: 3008)
tn_12162005_3

Elizabeth Kim-Trang Lê

BÉ VIẾT VĂN VIỆT/ BÀI DỰ THI SỐ 229

Tối nay khi đánh máy xong bài “Mẹ Em” để dự thi “Bé viết Văn Việt” em thấy thật là thiếu sót nếu không viết một bài về Ba em.

Em lấy làm lạ vì em nghe thật nhiều bài hát về mẹ, mà có rất ít bài nói về cha. Hình như với mẹ, người con dễ tâm sự hơn. Em cũng vậy, khi có chuyện gì muốn nói em tìm đến mẹ trước. Lúc nào em cũng kính trọng cả ba lẫn mẹ, nhưng ba thì nghiêm nghị hơn, nên trong sự kính trọng ba, vẫn có một chút gì làm em sợ ba hơn mẹ. Năm nay ba em đã 59 tuổi rồi, sang năm là 60. Ba nói khi chết ở tuổi 60 trở lên người ta nói là hưởng thọ. Câu nói của ba làm em suy nghĩ. Phải chăng ba sẽ không còn ở lâu với em nữa" Tóc ba hình như mỗi ngày mỗi trắng ra vì có nhiều sợi bạc. Thế mà ba vẫn thức khuya, dậy sớm hàng đêm. Công việc của ba đòi hỏi phải dậy sớm. Về nhà, nghỉ ngơi một chút là phải đưa em đi học, vì mẹ em phải chuẩn bị đi làm đến 8 giờ tối mới về nhà. Suốt ngày có ba bên cạnh em, mẹ cũng được an tâm. Em có may mắn không phải đi baby-sit như nhiều bạn em. Ba kể rằng ba được gần gũi với em nhiều hơn với các chị vì khi hai chị được sinh ra là ba phải đi tù cải tạo đến hơn 9 năm. Ngày đi tù cải tạo ba mới 28 tuổi thôi, nên cả thời son trẻ của ba bị mất đi một cách vô ích. Và ngày về khi nhìn thấy gia đình túng quẩn ba lại lao vào kiếm sống phụ mẹ. Ba vẫn ước ao nếu ba đến Mỹ sớm hơn ba sẽ là người thợ máy sửa xe hơi vì ba rất có khiếu về máy móc. Em thật may mắn được sinh ra ở Mỹ nên được hưởng mọi tiện nghi trong đời sống. Ba nhắc lại sự thiếu thốn của hai chị khi còn sống ở Việt Nam lớn lên bằng nước cháo pha đường. Ba dạy em phải biết tiết kiệm, ba khuyên em đọc báo để thấy ở Việt Nam còn quá nhiều người nghèo khó. Em mang quốc tịch Mỹ nhưng em luôn luôn là người Việt Nam. Em sinh ra và lớn lên ở Mỹ nên em biết phải làm gì cho nước Mỹ. Nhưng em cũng là người Việt Nam nên cũng phải học chữ Việt và tìm hiểu về lịch sử, địa lý của nước Việt Nam. Bằng chứng là em đã trả lời được câu hỏi khó của Ban Giám Khảo Giải Khuyến Học “Phụ lưu của sông Đồng Nai là gì"” Em không một chút do dự trả lời: “Đó là sông Bé, sông Sài Gòn và hệ thống sông Vòm Cỏ”. Em thuộc trong sách sử nhưng em vẫn không biết những sông phụ đó nằm ở đâu. Em ao ước một ngày nào đó, em được trở về Việt Nam để nhìn tận mắt vẻ đẹp của quê hương em, mà em chỉ mới biết qua sách vở. Em cũng yêu nhạc Việt, nhất là tiếng đàn tranh. Biết vậy, ba đã phải bỏ công ngồi chờ em hằng giờ trong lúc em học đàn, dù trời mưa hay nắng. Em cảm ơn ba đã cho em cơ hội mà không phải bạn nào cũng có được như em. Càng lớn lên, em bắt đầu hiểu là mọi người đều có trách nhiệm đối với gia đình và xã hội. Em tự hứa sẽ làm ba mẹ vui lòng bằng cách chăm chỉ học hành và nghe lời ba mẹ dạy.

Ba ơi, con cầu mong ba sẽ sống lâu để con có dịp đền đáp công ơn của ba.

Elizabeth Kim-Trang Lê

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Em rất yêu thời gian Cánh mai khoe sắc vàng Và nụ đào chớm nở Là đã mùa Xuân sang
Ngày xưa có một vị hoàng tử bị mụ phù thủy gian ác bắt cóc đem nhốt trong một chiếc hộp sắt rồi bỏ vào trong rừng. Một ngày nọ, có nàng công chúa vào rừng vì ham ngắm cảnh nên đi lạc. Công chúa nhìn thấy chiếc hộp sắt và nghe tiếng hoàng tử từ bên trong vang ra. Hoàng tử nói rằng, sẽ giúp nàng trở về nhà với điều kiện là sau này công chúa sẽ kết duyên với hoàng tử và khi về nhà rồi, phải đem theo con dao trở lại cứu hoàng tử. Công chúa bằng lòng.
Các bạn thân mến, Như Thông Báo của thầy Vũ Hoàng, Chủ Tịch Ban Đại Diện Các Trung Tâm Việt Ngữ Nam California trước đây, về cuộc thi viết Chính tả và Luận văn bằng tiếng Việt dành cho các cấp 1,2,3 và 4 theo thứ tự các lứa tuổi từ 9 đến 17. Cuộc thi đã kết thúc vào ngày 19 tháng 01 năm 2019 vừa qua tại địa điểm: TVN Hội Thánh Tin Lành Midway City số 8141 Washington Ave., Midway City , CA 92655.
Mỗi năm, em luôn mong chờ Tết Nguyên Đán đến vì đây là ngày lễ mà em thích nhất trong năm. Vào mấy tuần trước Tết, bố mẹ dẫn em đi chơi chợ Tết. Ở đó thật là đông vui! Các gian hàng ăn bận rộn nấu và bán thức ăn. Khu chợ hoa tràn ngập những tà áo xanh đỏ chen lẫn giữ muôn hoa khoe sắc. Ở đó cũng có ca nhạc và múa lân nữa.
Các em thân mến, Cả tuần lễ nay, không khí Tết Nguyên Đán đã nhộn nhịp trong các khu phố đông người Việt Nam. Chợ hoa đã mở, đâu đâu cũng thấy cành mai, chậu cúc vàng, cành đào hé nụ giữa cả rừng hoa đua chen sắc màu.
Ngày xưa, có một mụ phù thủy gian ác đã bắt có một hoàng tử đem nhốt vào trong chiếc hộp sắt. Vị hoàng tử cứ ở trong hộp sắt nhiều năm qua, nhưng chưa có ai đến giải thoát cho chàng! Một ngày nọ, có một nàng công chúa ở một nước lân cận cùng đoàn tùy tùng đi đạo chơi trong rừng. Nhưng mãi ngắm cỏ cây, thiên nhiên, đi theo tiếng chim hót, nàng đã lạc trong rừng lúc nào không ai hay biết. Đã chín ngày nàng đi lang thang trong rừng sâu, đói thì ăn trái cây rừng, khát thì uống nuớc suối. Cho đến ngày thứ chín, nàng đang đi thì thấy trước mặt một chiếc hộp bằng sắt khá lớn. Nàng dừng lại, tới bên chiếc hộp thì nghe bên trong có tiếng người phát ra: “Nànglà ai? Ở đâu tới?”
Các bạn thân mến, Mùa Xuân và Tết Nguyên Đán không riêng gì cho thiếu nhi chúng ta, mà niềm vui chung cho tất cả mọi người. Cũng như mọi năm, năm nay, Tết Kỷ Hợi, Ban Đại Diện Các Trung Tâm Việt Ngữ Nam California, ngoài việc tổ chức các cuộc thi chính tả, thi viết và Thi Đố Vui Về Sử Địa cho các thiếu nhi mọi lứa tuổi mà B.N vừa mới nhắc nhở các bạn tuần trước, thì nay lại nhận được Thông Báo mới dành riêng cho các thầy cô giáo các trường Việt Ngữ, do thầy Vũ Hoàng, chủ tịch Ban Đại Diện Các TT Việt Ngữ Nam California gửi tới.
Mỗi năm, cứ trước Tết khoảng 6 hoặc 7 tuần lễ là em cùng với bà ngoại lặt lá cây mai. Ngoại trồng nhiều cây mai lắm, có cây ở trong chậu, có cây trồng xuốn (xuống) đất nên năm nào nhà của em đều nở đầy bông mai vàng rực.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.