Hôm nay,  

Cha Em

16/12/200500:00:00(Xem: 3208)
tn_12162005_3

Elizabeth Kim-Trang Lê

BÉ VIẾT VĂN VIỆT/ BÀI DỰ THI SỐ 229

Tối nay khi đánh máy xong bài “Mẹ Em” để dự thi “Bé viết Văn Việt” em thấy thật là thiếu sót nếu không viết một bài về Ba em.

Em lấy làm lạ vì em nghe thật nhiều bài hát về mẹ, mà có rất ít bài nói về cha. Hình như với mẹ, người con dễ tâm sự hơn. Em cũng vậy, khi có chuyện gì muốn nói em tìm đến mẹ trước. Lúc nào em cũng kính trọng cả ba lẫn mẹ, nhưng ba thì nghiêm nghị hơn, nên trong sự kính trọng ba, vẫn có một chút gì làm em sợ ba hơn mẹ. Năm nay ba em đã 59 tuổi rồi, sang năm là 60. Ba nói khi chết ở tuổi 60 trở lên người ta nói là hưởng thọ. Câu nói của ba làm em suy nghĩ. Phải chăng ba sẽ không còn ở lâu với em nữa" Tóc ba hình như mỗi ngày mỗi trắng ra vì có nhiều sợi bạc. Thế mà ba vẫn thức khuya, dậy sớm hàng đêm. Công việc của ba đòi hỏi phải dậy sớm. Về nhà, nghỉ ngơi một chút là phải đưa em đi học, vì mẹ em phải chuẩn bị đi làm đến 8 giờ tối mới về nhà. Suốt ngày có ba bên cạnh em, mẹ cũng được an tâm. Em có may mắn không phải đi baby-sit như nhiều bạn em. Ba kể rằng ba được gần gũi với em nhiều hơn với các chị vì khi hai chị được sinh ra là ba phải đi tù cải tạo đến hơn 9 năm. Ngày đi tù cải tạo ba mới 28 tuổi thôi, nên cả thời son trẻ của ba bị mất đi một cách vô ích. Và ngày về khi nhìn thấy gia đình túng quẩn ba lại lao vào kiếm sống phụ mẹ. Ba vẫn ước ao nếu ba đến Mỹ sớm hơn ba sẽ là người thợ máy sửa xe hơi vì ba rất có khiếu về máy móc. Em thật may mắn được sinh ra ở Mỹ nên được hưởng mọi tiện nghi trong đời sống. Ba nhắc lại sự thiếu thốn của hai chị khi còn sống ở Việt Nam lớn lên bằng nước cháo pha đường. Ba dạy em phải biết tiết kiệm, ba khuyên em đọc báo để thấy ở Việt Nam còn quá nhiều người nghèo khó. Em mang quốc tịch Mỹ nhưng em luôn luôn là người Việt Nam. Em sinh ra và lớn lên ở Mỹ nên em biết phải làm gì cho nước Mỹ. Nhưng em cũng là người Việt Nam nên cũng phải học chữ Việt và tìm hiểu về lịch sử, địa lý của nước Việt Nam. Bằng chứng là em đã trả lời được câu hỏi khó của Ban Giám Khảo Giải Khuyến Học “Phụ lưu của sông Đồng Nai là gì"” Em không một chút do dự trả lời: “Đó là sông Bé, sông Sài Gòn và hệ thống sông Vòm Cỏ”. Em thuộc trong sách sử nhưng em vẫn không biết những sông phụ đó nằm ở đâu. Em ao ước một ngày nào đó, em được trở về Việt Nam để nhìn tận mắt vẻ đẹp của quê hương em, mà em chỉ mới biết qua sách vở. Em cũng yêu nhạc Việt, nhất là tiếng đàn tranh. Biết vậy, ba đã phải bỏ công ngồi chờ em hằng giờ trong lúc em học đàn, dù trời mưa hay nắng. Em cảm ơn ba đã cho em cơ hội mà không phải bạn nào cũng có được như em. Càng lớn lên, em bắt đầu hiểu là mọi người đều có trách nhiệm đối với gia đình và xã hội. Em tự hứa sẽ làm ba mẹ vui lòng bằng cách chăm chỉ học hành và nghe lời ba mẹ dạy.

Ba ơi, con cầu mong ba sẽ sống lâu để con có dịp đền đáp công ơn của ba.

Elizabeth Kim-Trang Lê

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trường công không có khuynh hướng và chủ trương giảng dạy đạo trong lớp học với nhiều lý do do về văn hóa và khuynh hướng chính trị dựa vào các điều khoản tự do lựa chọn về cách sống, cách nghĩ và tôn giáo
Các bạn thiếu nhi thân mến, Mùa Xuân lại đến! Vui quá! Các bạn đã chuẩn bị gì cho Tết năm nay chưa? Các bạn đã ghi tên và chuẩn bị cho các màn văn nghệ đón Xuân chưa? Nhiều lắm nha. Năm nay có tới mấy Hội Chợ Xuân, đặc biệt nhất vẫn là Hội Chợ Xuân của các anh chị sinh viên, có rất nhiều mục cho thiếu nhi tham dự. Với chủ đề “37 Năm Bước Vững Một Niềm Tin: Xuân Thịnh Vượng, Năm Mậu Tuất”.
Ở ngoài công viên, pháo nổ đì đùng. Mọi người bận rộn đi chợ để mua hoa lan và hoa cúc. Những điều này báo hiệu: Mùa Xuân lại đến khắp mọi nhà.
Vấn Đề Học Lực và Thực Lực của học sinh trong các trường tư và trường công (tiếp theo)
Tóm tắt: Ngày xưa có hai vợ chồng nông dân sinh được một cậu con trai, nuôi mãi mà cậu chỉ lớn bằng ngón tay cái. Một hôm cậu giúp cha đánh xe vào rừng, gặp hai người đàn ông, họ muốn mua cậu để đem đi trình diễn. Người cha không bằng lòng, nhưng Tí Hon khuyên cha cứ bán cậu đi.
Những ngày Tết càng đến gần, khắp nơi mọi người nô nức chuẩn bị đón Tết trong những tia nắng ấm và cơn gió nhè nhẹ báo Xuân đang về. Nếu có dịp đi một vòng xuống Little Saigon, nơi còn được mệnh danh là thủ đô của người Việt tị nạn, chúng ta dễ dàng cảm nhận được không khí Tết ở khắp nơi. Những bánh mứt được bọc trong những giấy láng xinh xắn bày bán khắp nơi trong các gian hàng khu phố Bolsa. Những ngôi chợ Viêt nam chất đầy những hàng hóa đón Tết v.v...
Tóm tắt: Ngày xưa có hai vợ chồng nông dân sinh được một cậu con trai, nuôi mãi mà cậu chỉ bé bằng ngón tay cái. Một hôm cậu giúp cha đánh xe vào rừng gặp hai người đi đường trông thấy. Cậu bé bằng lòng cho hai người kia mua để đem đi biễu diễn. Giữa đường cậu trốn thoát, lại gặp hai tên ăn trộm muốn cạy cửa nhà cha xứ. Cậu bé giúp cha xứ khỏi bị trộm, xong ngủ trên đống rơm và tai nạn đã xẩy ra...
Sáng mùng một, em mặc áo dài và chúc Tết bố mẹ em ở nhà. Sau đó em được bố mẹ cho lì xì. Sau khi ăn trưa xong, gia đình em sang nhà bà ngoại em để chúc Tết, các bác, các chú, các cô cũng đến, cả nhà ai nấy đều chúc nhau những lời chúc thật tốt đẹp. Các em nhỏ được thật nhiều bao lì xì. Sau đó, toàn thể gia đình em đi chùa lễ Phật. Đi chung vơi mọi người trong đại gia đình của em thật là vui.
Các thầy cô giáo thân mến, Thông Báo của thầy Vũ Hoàng cho biết cuộc thi đua văn nghệ Tiếng Việt Mến Yêu kỳ thứ 10 với chủ đề: “Việt Nam! Quê Hương tôi”.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.