Hôm nay,  

Mời Chủng Ngưà Cuối Tuần Này

03/06/202114:20:00(Xem: 5225)
blank 

THÔNG BÁO CỘNG ĐỒNG

 

Project Vietnam Foundation hợp tác với Miyoco Medical Center để chủng ngưà cho cộng đồng tại . 

 

Miyoco Medical Center
15975 Harbor Blvd,
Fountain Valley (Harbor/Lilac).
 

Lịch trình chủng ngưà Covid :

Thứ bảy June 5 và June 12 từ 8:30-12 trưa 

Ngày thứ Hai-thứ Sáu trừ thứ Năm, có nhận chủng 4-6g chiều- xin lấy hẹn qua điện thoại (714)546-6575

 

Quý vị có thể ghi tên qua 

link https://bit.ly/pvnfvaccineforall  

nhắn tin số (714)262-3230 

hay đt số (714)546-6575

 

Chúng tôi cố gắng sắp xếp hẹn để không lãng phí vaccine vì đây là thứ thuốc tuyệt vời kết quả hơn mong muốn, và hữu hiệu nhất đối với đại dĩch. Hiện có những người đang lâm nguy vì không có vaccine, thậm chí các nước Á Châu  kể cả Việt Nam đang bị nguy cơ vì Covid tăng nhanh.

 

Quý vị là những người hiểu giá trị của y tế phòng ngưà, xin hãy giúp chúng tôi che chở thêm cho cộng đồng bằng cách rủ thêm bạn bè chưa chủng để tạo miễn nhiễm chung. Xin nhớ quý vị cần chích đủ (2 mũi cho Pfizer và Moderna và 1 cho Johnson/Johnson) và chỉ đủ miễn nhiễm sau 2 tuần chích đầy đủ.

 

 

BS Qùynh Kiều kính mời.

Project Vietnam Foundation

(714)888-5800

 



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Lúc bấy giờ là 8:30 sáng. Sau khi đưa con cái đi học về, cho xe vào nhà xe, Ô. John vội vã ném hai giỏ quần áo vào chiếc máy giặt, đổ chút xà-phòng, cho máy chạy rồi nặng nề bước vào nhà bếp. Ông đưa tay lấy tờ giấy gắn trên chiếc tủ lạnh là nơi mà bà vợ trước khi đi làm muốn dặn dò ông điều gì thì ghi vào rồi để lên đó cho ông khỏi quên. Ông pha một ly cà-phê, làm một đĩa trứng chiên, lấy một chút bơ, vài thỏi xúc-xích và bánh mì sandwich rồi cầm mảnh giấy đi về phía bàn ăn. Đây là lúc ông cảm thấy thanh thản nhất để thưởng thức bữa ăn sáng – dĩ nhiên một mình và trong yên lặng để nghiền ngẫm những gì vợ ông dặn phải làm trong ngày..
Đảng CS Trung Quốc báo động về hiện tượng mới trong giới trẻ: chỉ muốn nằm thẳng cẳng bình yên. Khát vọng này có tên là "tangping," tức là "lying flat" -- từ chữ thảng là "nằm thẳng cẳng" và chữ bình là "an bình, thoải mái." Như thế được hiểu là một thái độ chống đảng, trong khi nhà nước thúc giục dẫn hãy tăng giờ làm việc, tăng năng suất lao động, và tăng lượng mua sắm.
Nhiều khi một mình đứng giữa cánh đồng bao la, chập chờn sóng lúa, tôi lại thích ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời xanh với vô số mây trắng bềnh bồng trôi, và mong tìm những cánh chim trong ca dao. Cánh chim của thời thơ ấu, vừa thích thú tò mò, lại vừa hồi hộp run sợ vì bởi đó là con chim…diều hâu và con chim quạ! “Chiều chiều quạ nói với diều/Cù lao Ông Chưởng có nhiều cá tôm”.
Chương trình Pháp Thoại mùa Thu HOÀN TOÀN MIỄN PHÍ với Giáo Sư Tiến Sĩ Lewis Lancaster, dạy Phật Học 36 năm từ trường Đại Học nổi tiếng UC Berkeley với những đề tài: Nhân Quả, Ham Muốn, Tái Sinh, Từ Bi, Bản Ngã
Văn học Công Giáo là những tác phẩm nói những chuyện liên quan đến đời sống Công Giáo như đạo nạn, các thánh tông đồ, những suy nghĩ của người đương sống đạo, hoặc là những sinh hoạt mà nhân vật là những người tuẫn đạo, thuần đạo… –Tác giả không nhứt thiết là người đạo, nhưng thường 100% là ở trong trường hợp nầy – trong tác phẩm của họ tính chất văn học hiện diện đã đành nhưng tính chất tôn giáo cũng đồng thời có mặt…
Thê thảm, nhưng cũng may còn cầm được huy chương đồng về Mỹ: đội tuyển bóng đá nữ Hoa Kỳ rất mực thất vọng trong Thế Vận Tokyo -- sau những mùa chiến thắng huy chương vàng vào các năm 1996, 2004, 2008 và 2012 -- bây giờ hài lòng với huy chương đồng sau khi đá thắng đội bóng đá nữ Australia hôm Thứ Năm với tỷ số 4-3.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.