Hôm nay,  

Về Đâu Những Cánh Chim Trong Ca Dao

07/08/202110:51:00(Xem: 5728)

1. 

Nhiều khi một mình đứng giữa cánh đồng bao la, chập chờn sóng lúa, tôi lại thích ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời xanh với vô số mây trắng bềnh bồng trôi, và mong tìm những cánh chim trong ca dao. Cánh chim của thời thơ ấu, vừa thích thú tò mò, lại vừa hồi hộp run sợ vì bởi đó là con chim…diều hâu và con chim quạ!

“Chiều chiều quạ nói với diều/Cù lao Ông Chưởng có nhiều cá tôm”.

Trong ký ức tuổi thơ tôi, trên bầu trời cao xanh kia, những trưa đầy gió, không chỉ có những con diều giấy, mà còn có những con diều thật, bay như lơ lững một nơi, thỉnh thoảng chao liệng, nghiêng ngó, và trong sân, ngoài bãi, những con gà con, chao chát chạy về núp dưới đôi cánh của gà mẹ. Gà mẹ, vừa dang rộng đôi cánh, ấp ủ, che chở cho bầy gà con, vừa xù lông, ưỡn cổ kêu vang, sẵn sàng ứng chiến với con diều dũng mãnh trên cao. Một tình mẹ thật thiêng liêng và cao cả. Đó là lúc lũ trẻ chúng tôi, cũng lớn giọng “ Diều! Diều…” để hù dọa và đuổi diều bay xa. Có đứa còn lấy giàn thun cố bắn con diều đã xa tít mù, như một cái lá giữa tầng không. 

Rồi những buổi sáng, buổi chiều, lùa trâu, bò ăn cỏ ở gần những bãi tha ma, lặng lẽ nhìn những đàn quạ đen bay lượn, hay rình nấp những con quạ, đang đậu trên những cây thánh giá của một vài ngôi mộ cổ, mà tưởng tượng ra mụ phù thủy hung ác, đang luyện phép thuật, bên những xác người.

Trang cổ tích ngày xưa vẫn nửa khép, nửa mở trong ngăn kéo của ký ức, song những cánh diều đơn độc, và những bầy quạ kia dường như bây giờ đã vắng bóng. Hay những cánh chim, loài biểu tượng cho cái ác, cái xấu, ngày nay đã không còn? Không biết là nên mừng hay nên lo?



Nơi tôi ở, vẫn mênh mông đồng ruộng, vẫn bãi, cồn…Nhưng thật khó tìm ra một con diều, con quạ. Xem truyền hình, đọc sách báo, thấy những thành phố trên thế giới, vẫn tồn tại hàng đàn quạ. Nhiều nơi, diều vẫn hàng ngày bay lượn. Bỗng bâng khuâng tiếc nhớ những cánh chim trong ca dao của xứ mình. Chợt buồn buồn tự hỏi: “ Bay về đâu rồi những cánh chim trong cổ tích? “


2. 

Theo thuyền, đi dọc theo dòng sông Vàm Cỏ, lại thích đi gần bờ, để được nhìn ngắm những loài cây của vùng sông nước. Những cây tràm, cây đước, những cây bần, cây cà na…Và hình như vẫn thấy thiêu thiếu những cây mù u, những cây mã tiền của ngày xửa, ngày xưa…

Nhiều khi neo thuyền hàng giờ, đón chờ con nước lớn, nước ròng, nhìn bóng hoàng hôn chập choạng, nhuộm tím hồng dòng sông. Lặng thinh, ngóng nghe một tiếng chim. Đó là tiếng chim trong ca dao : “Bìm bịp kêu nước lớn, nước ròng/ Bán buôn không lời chèo chống mỏi mê…” và rồi buồn như sông, khi không còn nghe thấy tiếng chim. Thêm một loài chim dần vắng bóng?

Sáng sớm, ra ngoài chợ. Nhiều lúc thấy người ta bán hàng lồng chim bìm bịp. Giật mình tự hỏi, người ta bắt ở đâu? Khi nào? Dọ hỏi bán chim bìm bịp để làm gì? Người bán hồn nhiên giải thích: Chim bìm bịp ngâm rượu cùng với các loại rắn…tam xà, tứ xà, ngũ xà…Cường dương, bổ thận và chữa nhức mõi đại tài!

Bìm bịp chuyên ăn rắn, chết lại ngâm chung với rắn. Không biết là công dụng thật sự hay chỉ là chuyện thêu dệt khôi hài?

Lại thêm buồn mênh mang về số phận của con chim bìm bịp. Thêm một loài chim trong ca dao cũng sẽ bắt đầu…bay mất.

 

Trần Hoàng Vy



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.