Hôm nay,  

Tách Trà Hoa Lài

29/08/202115:04:00(Xem: 8103)

Tram Ho


Đối với trẻ con, uống trà là một khái niệm mơ hồ. Tôi cũng vậy, vì mẹ tôi không uống trà. Mẹ thường pha cho cha một tách trà vào buổi sáng. Cha thong thả nhấp nháy đôi mắt trong làn khói tỏa ra từ tách trà, sau đó chậm rãi nhắp từng ngụm. Trong trí nhớ tuổi thơ của tôi, trà chỉ là thế!


Sau khi cha mất, mẹ vẫn pha một tách trà nóng để trên bàn thờ ông mỗi sáng. Đến khi trà nguội lạnh, mẹ đem xuống cho thêm nước sôi vào rồi uống. Mẹ không thích trà, hay sợ mất ngủ? Tôi chỉ đoán thôi chứ chưa từng hỏi mẹ, mà tôi cũng quên luôn hỏi lý do tại sao theo thời gian mấy mươi năm sau. 


Người ta nói “đi một ngày đàng học một sàng khôn” rất đúng! Tôi đã học được “một sàng khôn” từ ba năm đệ nhị cấp trên Bảo Lộc. Ở đây, tôi tận mắt nhìn thấy những đồi trà xanh thẳng tắp; thấy người ta hái trà, bỏ vào cái gùi đeo trên lưng. Tôi cũng đã biết cách người ta phân loại trà từ lá ngọn, rồi những lá kế tiếp để chế biến trà loại một, hay loại hai, ba. Nhà dân trong vùng có vườn lớn hay nhỏ đều thường trồng vài cây trà, mấy cây hoa lài, và bụi hoa sói. Tôi rất thích đi dạo qua những khu vườn xanh mướt thoảng hương thơm từ những khóm hoa Lài, hoa Sói trắng đẹp giản dị và thuần khiết mà Sài Gòn không có.


Những dịp nghỉ Tết và nghỉ Hè, tôi thường ghé tiệm trà Đỗ Hữu bên kia đường đối diện cổng trường, mua cho mẹ hai hộp trà Lài và trà Sói. Mẹ vẫn không hay uống trà, nhưng mẹ thích trà ướp Lài. Riêng tôi thì thích trà ướp Sói, cũng chỉ do hương thơm lạ lạ của nó chứ chưa uống thử. 


Lúc mẹ tôi qua đời, tôi bắt đầu tập nghi thức cúng trà mỗi sáng như mẹ ngày xưa, chỉ khác là có hai tách trà, một trà Sói và một trà Lài. Khi trà nguội, tôi cũng thêm ít nước nóng vào để uống, như một loại nước khác nước lọc chứ chưa biết thưởng thức mùi vị của trà. Nơi tôi làm việc có trà Lipton, đậm, không trong thơm như trà Bảo Lộc, nhưng uống hoài cũng quen vị.


Mỗi lần đi Huế, tôi đều về thăm quê ngoại Làng Chuồn. Mấy dì em của mẹ thường hái lá trà tươi từ vườn nấu nước uống, gọi là nước chè. Vườn nhà ôn mệ ngoại rộng, trồng đủ thứ: cau, trầu, chuối, mía v..v… có cả cái giếng đầy nước. Có lẽ nấu trà bằng nước giếng nên lá trà không cần phân loại, non già đều hái nấu chung, nhưng nước vẫn trong xanh và uống có vị ngọt. Thích nhất là sau nhiều giờ nhàn du thắng cảnh Cố Đô, ghé nhà mấy dì, được uống một ly chè xanh mới nấu thì theo tôi, ly nước chè tươi này mới đúng nghĩa “trà loại một”. 


Trà túi lọc ở Mỹ dùng phổ biến hơn trà sấy khô Việt Nam vì cách pha chế nhanh gọn, không cầu kỳ. Có rất nhiều loại trà túi lọc khác nhau tùy lựa chọn theo sở thích, không phải chỉ có trà Lipton như tôi biết trước đây. Thử đủ các loại trà từ những lần du lịch trong và ngoài nước, kể cả trên máy bay; rốt cuộc tôi vẫn chung thủy với trà xanh. Càng lớn tuổi tôi càng thích uống trà. Buổi sáng đọc báo với một tách trà trên bàn, thêm một tách trà chiều là đủ cho một ngày làm việc.


Mùa Thu hai năm trước, cô em dâu tặng tôi một chậu hoa Lài nhỏ, để ngoài sân vài tháng, thời tiết chuyển lạnh phải đem vô nhà. Mùa Xuân, tôi đem cây ra sân, chuyển qua chậu lớn, tỉa cành, thay đất, tưới nước. Rồi những nụ hoa trắng nhỏ nở đón mùa Xuân đầu tiên, thơm ngát một góc sân. Cứ chăm sóc như vậy, mỗi năm được ngắm hoa Lài khoe sắc cùng Hồng, Lan, là đủ vui.


Những lần hoa Lài rụng, tôi thường gom bỏ vào chiếc ly để trên bàn làm việc cho đến khi khô vẫn thơm khắp căn phòng nhỏ. Năm nay, thay vì giữ hoa khô, tôi bỏ vào tách trà, thưởng thức làn hương thơm nhẹ cùng vị ngọt trà xanh. Người Nhật thật tinh tế trong việc uống trà, như cách gọi thanh lịch của họ, “Trà Đạo”. Uống trà là một nghệ thuật quả không sai, 


Mấy hôm nay mưa nhiều vì trời sắp sang Thu. Lài vẫn chăm chỉ ra nụ và nở hoa vào những ngày nắng ít ỏi của cuối Hè còn sót lại. Nhưng những cánh hoa mỏng manh chỉ ở trên cành độ hai hoặc ba ngày, qua đêm mưa to là rụng hết. Chiếc ly nhỏ trên bàn làm việc đã đầy hoa!


Tôi pha hai tách trà hoa lài gửi hương thơm theo cha mẹ đã về chốn bình yên. 


Hồ Thị Kim Trâm
Mùa Vu Lan 2021




Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Phán lệnh chung kết của Tòa Superior Court of California đã đưa ra hôm 17 tháng 12/2021 với chữ ký của Chánh án Fred W. Slaughter về trách nhiệm điều hành và kiểm soát ngôi Chùa Bảo Quang tại địa chỉ 713 N Newhope St, Santa Ana, California.
Không biết nên gọi Không đứng mãi trong tranh của Lê Chiều Giang là gì cho đúng? Tùy bút? Không phải. Tản mạn? Không phải. Viết ngắn? Không phải. Thơ... Ừ, thơ. Đúng là thơ rồi. Nó cuốn hút. Nó xao xuyến. Nó ray rứt. Nhưng, thực ra thì nó có hơi hướm của một hồi ký hơn với rất nhiều những năm, những tháng, những ngày... cùng với những yêu thương, khóc giấu, khổ đau… Nhưng hình như vẫn không phải là hồi ký, tuy dàn trải cả một đời người, một kiếp người. Tôi biết mình vẫn cứ lẽo đẽo tìm theo những rêu phong của ngày tháng cũ (64). Nó trộn lẫn thơ với nhạc với họa, âm thanh và màu sắc, tưởng tượng và sự kiện. Nó tuôn chảy như một dòng sông, “yên ba giang thượng” mỗi khi chiều xuống…
Tôi gặp lại Sư Cô TRÍ HẢI ngay lần đầu về nước, tại Huế, năm 1980. Từ trong chùa Hồng Ân bước ra sân, tôi gặp Cô đang ngoài sân bước vào chùa. Tôi chấp tay cúi chào Cô. Cô chấp tay cúi chào tôi. Mười lăm năm xa cách mới gặp lại Cô, cảm động dường ấy, xôn xao nỗi này, vậy mà niềm vui như nằm yên trong hai bàn tay, tĩnh lặng như sân chùa buổi sáng. Khi tôi buông bàn tay ra, nỗi vui mới sổ lồng như chim. Cô cũng vậy, như nắng tháng tám vừa làm tan sương buổi sáng. Tôi nói: “Xin Chị tôi gọi Chị là chị lần này nữa thôi, tôi chưa quen gọi Chị là Sư Cô được”. Tôi nói thế, nhưng trong lòng tôi, tôi biết ngay từ giờ phút ấy, chị Phùng Khánh bạn tôi đã vĩnh viễn tan như sương buổi sớm dưới nắng ban mai của một đại nguyện.
Một chánh án tại Delaware hôm Thứ Năm ra phán lệnh rằng 1 đơn kiện do Dominion Voting Systems nộp để kiện đài Fox News có thể tiến hành bất kể Fox News xin bác đơn kiện. Công ty Dominion nói rằng đài Fox News liên tục bịa đặt về máy bầu phiếu Dominion, nên kiện đòi Fox News bồi thường $1.6 tỷ đôla.
Ủy ban Hạ Viện Điều tra Bạo Loạn suy tính về câu hỏi: có phải Trump đã vi phạm luật cản trở pháp lý và nên bị truy tố hình sự? Báo Politico ghi rằng Dân Biểu Liz Cheney (Cộng Hòa-Wyo.) nêu lên các yếu tố về tội hình sự cản trở pháp lý và có thể được nhìn như là mô tả hành vi của Trump. . Câu hỏi: có phải hành vi của Trump và vụ tấn công tòa nhà Quốc Hội là tội cản trở hình sự đốiv ới Quốc Hội? Hai lần trong tuần, DB Cheney (Phó chủ tịch Ủy Ban Hạ Viện Điều Tra Bạo Loạn) nêu khả thể rằng hành vi của Trump rong khi những người ủng hộ Trump tiến chiếm Quốc Hội là nỗ lực cản trở việc xác minh chiến thắng của Biden. Để chứng minh như thế, đã có các khám phá mới từ cựu Chánh văn phòng Bạch Ốc Mark Meadows.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.