Hôm nay,  

Ca Khúc Tháng 9: The Autumn Leaves

26/09/202105:52:00(Xem: 8106)
blank

  

Bài hát The Autumn Leaves được sinh ra hơn nửa thế kỷ qua từ năm 1945 bên Pháp và đã được hát bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau bởi nhiều tiếng hát nổi tiếng khác nhau trên thế giới.
Âm điệu và ngôn ngữ của bài hát thật giản dị nhưng khi hát,mỗi người ca sĩ đểu có một rung cảm khác nhau.
Dù cho đó là những rung cảm tình ca nhớ nhung lãng mạn của tỉnh yêu nhưng thật nhiều hay thật ít, thật mỏng hay thật dầy, mỗi ngôn ngữ và dân tộc trong âm nhạc nếu mà đem ra so sánh đối chiếu với nhau thì thật là một điều không thực tế và không nên làm.
    
Eva Cassidy là một ca sĩ giọng Soprano và nhạc sĩ Guitar khá nổi tiếng khi còn sống và hay hát cho những quán nhạc nhỏ ở địa phương như Blues Alley, Washington DC.
Bên cạnh dòng nhạc Jazz, Blue music, Pop, Gospel, những bài hát trình diễn thường ngả về nhac dân gian Folk songs của Hoa Kỳ nhiều hơn là nhạc thời trang.
Eva thọ 33 tuổi và mất vì skin cancer ngày Nov 2, 1996.
Khi Eva qua đời, đĩa hát và giọng hát của Eva bỗng nổi bật hơn là lúc còn sống nhất là ở bên Anh Quốc và Ái Nhĩ Lan.
Với 3 CD nhạc tuyển và 1 CD 1 bài đã từng đứng Number-One ở Anh, số CD đã bán ra được hơn 10 Million đĩa lan khắp các nước Úc, Đức, Thụy Điển, Thụy Sĩ và Na Uy ở Âu Châu.
   

Trong dòng nhạc CD của Eva, sau khi nghe hết kể cả những bài hát lạ và quen thuộc, tôi chọn được ra bài hát sau để gửi giới thiệu đến các bạn.
Lý do đã giúp tôi chọn là tiếng hát nồng nàn đầy hơi ấm và mạnh mẽ của Eva, phần quan trọng chính là những xúc động của Eva trên đôi mắt, trên khuôn mặt và ở đôi môi khi trình diễn và thu hình Live.
Tôi đã nghe và tôi đã xem bài hát quen thuộc này từ những ca sĩ khác cả chục năm nay rồi nhưng từ Eva, lần đầu tiên, tôi thực sự đã sống và rơi hẳn vào không gian của Eva, với hình ảnh của Chiếc Lá THU Rơi qua nét phác họa của Eval bằng âm nhạc.
  
Với tôi, khi người ca sĩ và nhạc sĩ làm được điều này, họ đã hóa thân trở thành một người họa sĩ tài ba thực sự.
Họ đã vẽ ra được hình ảnh hay câu chuyện rồi truyền hình ảnh câu chuyện đó cho người nghe để được nhìn thấy dù không trọn vẹn hay thiếu mầu sắc rực rõ nhưng đôi khi, có thể làm rơi nước mắt người nghe khi câu chuyện của hình ảnh họ kể ra bằng âm nhạc.
 
Không phải ca sĩ nào cũng làm được chuyện này.
Rất xúc động và ngây ngất lặng im lắng nghe từng chữ, từng câu, từng nét mặt, từng bờ môi, từng ánh mắt, từng hơi thở, từng note nhạc và từng tiếng đàn đệm của Eva.


Nó không mầu mè bóng gió và lãng mạn như ngôn ngữ Việt Nam nhưng chính dòng nhạc đơn giản và sự trầm mình sâu trong tiếng hát của Eva đã làm cho tôi chìm sâu và nhìn thấy được chiếc Lá THU rơi thật sự bên ngòaì khung cửa sổ của mùa Thu ở một nơi, chỉ có trong tưởng tượng của mình vì thật sự ra, tôi chưa bao giờ được ngồi nhìn qua khung cửa để thấy mùa Thu tận mắt trong đời.
 
Cuộc sống đã trở nên lãng mạn hơn, đẹp đẽ hơn, nhân ái hơn, nồng nàn hơn và yêu thương loài người nhiều hơn cũng nhờ những người nghệ sĩ này .
Họ đã làm đẹp cuộc đời , làm dịu nỗi đau, làm tan giông bão, làm phao cứu vớt và là nguồn an ủi cho những ai cần đến.
Từ những suy nghĩ đó, tôi đã dành
những giây phút lặng im thưởng thức dòng nhạc tiếng hát của họ với một tấm lòng trân trọng quý mến họ thật sự.
 
Trong tâm tư này , Eva Cassidy đã đưa tôi quay về với tiếng hát không quên của Lệ Thu.
Giờ sắp vào Thu, tiếng hát Lệ Thu đã khép lại vĩnh viễn vào ngày Jan 15, 2021, sau 76 năm ở trần gian.
Tôi đã ngồi viết ra được 2 bài thơ xúc động cho 2 người ca sĩ vắn số : Eva Cassidy và Lệ Thu.
1 trong 2 bài đó là đoản văn thương tiếc, không biết có thể gọi là thơ được không?
Tôi xin tự gọi đó là Thơ, thơ tự do dù biết mình không phải là thi sĩ và chẳng bao giờ làm thơ cả.
 
Xin gửi đến các bạn để chia sẻ và nhất là để tưởng niệm giọng hát Lệ Thu, người ca sĩ duy nhất tôi yêu thích vô cùng.

Trong suy nghĩ mong muốn, tôi sẽ cố gắng đưa 1 trong 2 bài thơ đó vào âm nhạc trước ngày giỗ đầu của Lệ Thu.

Cám ơn các bạn đã đọc và hy vọng sẽ yêu thích Eva Cassidy trong bài hát The Autumn Leaves.
“”””
.
Xin để riêng tặng hai người bạn viết nhạc của tôi:
- anh Nguyên Bích
- anh Phạm Anh Dũng.

.

Chiếc Lá THU Rơi
Thơ: Nguyễn Ngọc Phúc

Để tặng Lệ Thu.

Tiếng hát lát vàng mầu kỷ niệm.
.


Qua khung cửa sổ

Vàng Lá THU Rơi

Thấp thoáng

Tóc bay theo từng tiếng hát

Của một người

Giờ đã trở về cùng cát bụi

Nhưng vẫn hát

Cho tình yêu và nỗi nhớ

Để kéo mảnh hoàng hôn

Từ vực sâu đứng dậy

Để từng chiếc lá rơi

Lát vàng mầu kỷ niệm

Và bước nhẹ thật nhẹ

Vào giấc mê của mặt trời

Đang lịm dần trong bóng đêm

Chiếc lá THU rơi.

.

Eva Cassidy - Autumn Leaves

https://youtu.be/xXBNlApwh0c

.

.
THU ĐÃ RƠI

Thơ: Nguyễn Ngọc Phúc.

09/25/2021

  

Từng mỗi Thu Rơi

Chơi vơi tiêng hát

Úa cả̉ hôn hoàng

Lịm tắt bình minh

 

Chờ từng cánh chim

Mang tin hanh phúc

Nhả khúc nồng nàn

Phủ nôĩ quạnh hiu

  

Trên vùng cô liêu

Miên man nôĩ nhớ

Lât trang thư cũ

Ấp ủ dâú xưa

  

Xin với trăng sao

Che đêm cằn côĩ

Bình minh hờn dôĩ

Sẽ bước quay về

  

Thắp lại lời thề

Giã từ cơn mê

Tìm nụ hôn xưa

Ghi trên trời tím

  

Một thời cuống quýt

Ôm trái tim non

Có còn vết son

Hay đã phai tàn

 
Thank you.

Phil Nguyen
.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
từ cựu Tổng thống, Phản ứng về việc truy tố Trump của đại bồi thẩm đoàn Manhattan các nhà lập pháp, đồng minh, và các nhà phê bình…
Trong khi Tổng Thống Zelensky nói rằng cuộc chiến mà người dân Ukraina đổ xương máu mỗi ngày là vì dân chủ, tự do cho cả loài người – thì vào ngày 10/3/2023 GH Francis của Vatican nói rằng cuộc chiến Ukraina thúc đẩy bởi quyền lợi của một vài đế chế (empires) chứ không phải chỉ tại đế chế Nga...
Cựu luật sư của Tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump, Joe Tacopina, nói hôm thứ Sáu rằng Trump sẽ không chấp nhận thỏa thuận nhận tội sau bản cáo trạng về một khoản thanh toán tiền bịt miệng cô Stormy Daniels hồi năm 2016. Ông nói rằng ông không biết có bao nhiêu tội danh hoặc cáo buộc là gì và bản cáo trạng nên được gỡ niêm phong "vào đầu tuần tới, có thể là thứ Ba."
Theo Viện Ung Thư Quốc Gia (National Cancer Institute – NCI), bàng quang khi rỗng có kích thước và hình dạng bằng trái lê. Tuy nhiên, nó có thể giãn ra lớn hơn nhiều khi cần thiết, và co trở lại khi trống. Trên thực tế, nó có thể chứa khoảng 16 ounce (gần nửa lít) nước tiểu cùng một lúc trong từ hai đến năm tiếng đồng hồ một cách thoải mái, theo Thư viện Y khoa Quốc gia Hoa Kỳ (U.S. National Library of Medicine – NLM).
Năm 1802, nhà soạn nhạc người Đức Ludwig van Beethoven đã viết một bức thư đầy đau lòng gửi cho các anh em của mình, kể lại chứng bệnh điếc khiến ông phải “sống trong đọa đày” và khát khao được chết như thế nào. Nhưng Beethoven vẫn tiếp tục kiên trì chịu đựng thêm 25 năm nữa, nhờ tình yêu dành cho âm nhạc. Trong thư, ông đã cầu xin họ hãy nghiên cứu và công bố rộng rãi căn bệnh khiếm thính của mình, để “thế giới có thể hòa hoãn, cảm thông với tôi sau khi tôi lìa đời, được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
Đại dịch Covid-19 đã làm rung chuyển thế giới nghệ thuật, nhưng không gì có thể lay chuyển được vị trí dẫn đầu của Musée du Louvre trong cuộc khảo sát số liệu khách tham quan của tạp tờ “The Art Newspaper”. Hàng năm, tờ báo này hỏi các bảo tàng nghệ thuật trên thế giới xem họ đã đón bao nhiêu du khách trong năm trước đó và năm nào Louvre cũng đứng đầu.
Tròn 50 năm trước, Quân đội Hoa Kỳ rời Việt Nam trong tuần này. Vào ngày 29/3/1973, hai tháng sau khi ký hiệp định Paris, đơn vị tác chiến cuối cùng của Hoa Kỳ rời miền Nam Việt Nam khi Hà Nội trả tự do cho nhiều tù binh Mỹ còn bị giam giữ ở miền Bắc Việt Nam. Nhưng 2 thập niên can dự của Hoa Kỳ sẽ không chính thức kết thúc cho đến 20 tháng sau
30/4/1975, cộng sản xâm chiếm miền Nam Việt Nam. Những tệ nạn xã hội lúc đó đều bị chính quyền mới quy chụp là “ tàn dư Mỹ Nguỵ”. Gần nửa thế kỷ trôi qua từ ngày “giải phóng miền Nam”, các tệ nạn không chỉ ở ngoài xã hội, mà còn len lỏi vào những mái gia đình. Trách nhiệm lúc này thuộc về ai? Và sẽ mang tên gọi là gì?
Một trong những nhân viên quốc hội của Thượng nghị sĩ Rand Paul đã bị thương nặng sau khi bị đâm ở thủ đô DC vào hôm Thứ Bảy khi anh này rời một nhà hàng. Cảnh sát Thủ đô đã phản ứng với vụ đâm dao xảy ra ở dãy nhà 1300 trên Phố H Street lúc 5:17 giờ chiều Thứ Bảy, theo bản tin báo The Hill.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.