Hôm nay,  

Hội Nhiếp Ảnh Việt Mỹ đón "Xuân hy vọng"

27/02/202222:48:00(Xem: 4672)

Hội Nhiếp Ảnh Việt Mỹ đón "Xuân hy vọng"

 

Thanh Thư

  

 blank

 Quang cảnh buổi lễ- Thanh Thư

 

 

Không truyền thống nào đẹp và thanh bình bằng ngày xuân đi chùa lễ Phật cầu an, cầu may cho mình, gia đình, mọi người và chúng sinh trên toàn thế giới. Không hình ảnh nào thiêng liêng bằng một người thành tâm trút bỏ muộn phiền, chắp tay niệm Phật, thành tâm hướng về nguồn cội, về cái thiện, cái hay đẹp, ở phía trước.

 blank

 Các người mẫu trước sân chùa-NAG Michael Thai
blank

 Hội Nhiếp Ảnh và người mẫu trước chánh điện-NAG Michael Thai

  

Xuân Nhâm Dần 2022 năm nay với nỗi âu lo đại dịch Covid truyền nhiễm còn canh cánh bên lòng, mọi người ai cũng mong ước cho mọi điều xui xẻo qua đi và lòng nguyện cầu cho năm mới được nhiều may mắn. Trong chủ đề "Xuân hy vọng", Hội Nhiếp Ảnh Việt Mỹ theo thông lệ đã tổ chức lễ khai máy ngày xuân tại chùa Điều Ngự. Anh Hội Trưởng Thiên Sơn cũng cho biết lý do tại sao hội chọn chủ đề "Xuân hy vọng". Anh và mọi người hy vọng đại dịch không còn, để mọi sự trở lại bình thường. Ngoài ra đây còn là cơ hội cho các anh chị em nhiếp ảnh gặp gỡ, trò chuyện, mừng xuân và cùng nhau học hỏi, chia sẻ kinh nghiệm về nhiếp ảnh. Các người mẫu và nhiếp ảnh gia đã mặc vào những chiếc áo dài truyền thống, đã tương tác, để đem những góc cạnh của sắc đẹp, nét duyên dáng người phụ nữ vào thế giới nhiếp ảnh nghệ thuật.

 blank

 Thầy bói coi chỉ tay quá kỹ-NAG Timfoto-NM Chí Hiếu

blankNụ cười xuân-NAG Thiên Sơn-NM Cynthia Thảo Nguyễn

  

Từ sáng sớm các nhiếp ảnh gia, người mẫu và giới truyền thông báo chí đã tề tựu khắp sân chùa. Khách viếng chùa cũng đến cúng Phật thật đông khiến không khí ngày xuân chợt rộn rã, náo nhiệt hẳn lên. Anh Hội Trưởng Thiên Sơn cho biết anh ước lượng khoảng gần 200 nhiếp ảnh gia đã tham dự cùng 15 cô người mẫu, chưa kể các phật tử hay khách du xuân, ai cũng có sẵn chiếc điện thoại là một máy ảnh cầm tay thu nhỏ. Anh cũng tri ân thầy trụ trì và ban quản đốc của chùa Điều Ngự đã cho phép hội được tổ chức buổi lễ tại đây trong 4 năm qua. Các nhiếp ảnh gia và các cô người mẫu đã chứng lòng thành của mình và cúng dường cho chùa.

  

Những tà áo dài ngày xuân đủ màu sắc lộng lẫy bay múa khắp ngang cùng ngõ hẹp của chùa làm lòng người chợt như mở hội. Những năm gần đây nhờ thời trang ngày càng tân tiến, các kiểu, mẫu áo dài nam nữ đuợc thiết kế sang, đẹp lại dễ mặc, nên khắp sân chùa, chúng ta thấy nhiều tà áo dài phất phới. Từ các em bé chập chững biết đi tới các thanh thiếu nữ đang xuân hay các cụ già tuổi đã xế chiều, ai cũng diện vào chiếc áo dài mới đẹp nhất để đi lễ chùa. Ngay đến các em cún tí hon cũng được trang phục áo dài, nón lá tấp tểnh theo chủ đi cúng Phật, thật dễ yêu. Các cảnh xuân được bài trí vui tươi và đẹp mắt trong các màu chủ đạo như đỏ, vàng, xanh, cam khiến lòng người dẫu có ảm đạm cũng chợt tan nhanh những áng mây buồn.

 blank

 Nàng xuân-NAG Anh Tran-NM Vy Trần

blank Bên chánh điện- NAG Michael Thai- Trái sang phải: TT TVHuy, A Christ, TSơn.

 

 

Anh ca sĩ kiêm MC Andy Chris thì lăng xăng chạy tới chạy lui, điều khiển chương trình, phụ giúp cùng "nâng khăn, sửa áo" cho các cô người mẫu chụp ảnh. Lòng nhiệt thành và năng động làm việc của anh giúp cho buổi chụp hình trôi chảy và có thứ tự đâu vào đó. Các NAG đứng dàn hàng ngang, dọc, chen chân, di chuyển ngược xuôi, để có thể len vào được một chỗ tốt mà ghi lại hình ảnh tươi đẹp của các cô người mẫu. Chùa lớn rộng là thế mà khi đông quá, chụp hình cho đẹp, cũng trở nên khó, vì người này cứ dính vào người kia.
 

Thầy  trụ trì Thích Viên Huy đã cho phép các nhiếp ảnh gia và người mẫu chụp hình lưu niệm trước chánh điện. Những tà áo dài nam nữ, những nét đẹp ngọc ngà, duyên dáng, sáng tươi dưới ánh đạo vàng rực rỡ trong một ngày xuân, là một bức tranh đẹp, thật dịu dàng, thật Việt Nam.

 blank

 Gia đình Phật tử thắp nhang-Thanh Thư
blank

 Duyên dáng xuân-NAG Mai Tâm-NM Lily Nguyễn

 

 Trong khi đó, các Phật tử viếng chùa, sau khi thắp nhang cúng Phật là xếp hàng thay nhau chụp các cảnh xuân đã được bài trí và dựng sẵn khắp sân chùa. Các em bé cũng được cha mẹ dạy đốt nhang, lạy Phật. Tiếng mõ kinh vang vọng đâu đó vọng lại như nhắc nhở khách viếng chùa có vui xuân cũng nên lắng lòng, thanh thản lại, để trở về với nguồn cội. Ở một góc chùa, gian hàng bán thức ăn chay được nhiều Phật tử xếp hàng chiếu cố. Nắng xuân trải hơi ấm lên các cành mai, đào đang vươn mình hé nụ. Có những cây đào thắm đã đơm hoa. Gió xuân còn mang chút hơi lạnh nhè nhẹ thổi về, làm ửng hồng làn da cô bé xuân thì đang theo mẹ đi lễ chùa. Xuân về thật rồi.
 

Thanh Thư

 





Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
từ cựu Tổng thống, Phản ứng về việc truy tố Trump của đại bồi thẩm đoàn Manhattan các nhà lập pháp, đồng minh, và các nhà phê bình…
Trong khi Tổng Thống Zelensky nói rằng cuộc chiến mà người dân Ukraina đổ xương máu mỗi ngày là vì dân chủ, tự do cho cả loài người – thì vào ngày 10/3/2023 GH Francis của Vatican nói rằng cuộc chiến Ukraina thúc đẩy bởi quyền lợi của một vài đế chế (empires) chứ không phải chỉ tại đế chế Nga...
Cựu luật sư của Tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump, Joe Tacopina, nói hôm thứ Sáu rằng Trump sẽ không chấp nhận thỏa thuận nhận tội sau bản cáo trạng về một khoản thanh toán tiền bịt miệng cô Stormy Daniels hồi năm 2016. Ông nói rằng ông không biết có bao nhiêu tội danh hoặc cáo buộc là gì và bản cáo trạng nên được gỡ niêm phong "vào đầu tuần tới, có thể là thứ Ba."
Theo Viện Ung Thư Quốc Gia (National Cancer Institute – NCI), bàng quang khi rỗng có kích thước và hình dạng bằng trái lê. Tuy nhiên, nó có thể giãn ra lớn hơn nhiều khi cần thiết, và co trở lại khi trống. Trên thực tế, nó có thể chứa khoảng 16 ounce (gần nửa lít) nước tiểu cùng một lúc trong từ hai đến năm tiếng đồng hồ một cách thoải mái, theo Thư viện Y khoa Quốc gia Hoa Kỳ (U.S. National Library of Medicine – NLM).
Năm 1802, nhà soạn nhạc người Đức Ludwig van Beethoven đã viết một bức thư đầy đau lòng gửi cho các anh em của mình, kể lại chứng bệnh điếc khiến ông phải “sống trong đọa đày” và khát khao được chết như thế nào. Nhưng Beethoven vẫn tiếp tục kiên trì chịu đựng thêm 25 năm nữa, nhờ tình yêu dành cho âm nhạc. Trong thư, ông đã cầu xin họ hãy nghiên cứu và công bố rộng rãi căn bệnh khiếm thính của mình, để “thế giới có thể hòa hoãn, cảm thông với tôi sau khi tôi lìa đời, được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
Đại dịch Covid-19 đã làm rung chuyển thế giới nghệ thuật, nhưng không gì có thể lay chuyển được vị trí dẫn đầu của Musée du Louvre trong cuộc khảo sát số liệu khách tham quan của tạp tờ “The Art Newspaper”. Hàng năm, tờ báo này hỏi các bảo tàng nghệ thuật trên thế giới xem họ đã đón bao nhiêu du khách trong năm trước đó và năm nào Louvre cũng đứng đầu.
Tròn 50 năm trước, Quân đội Hoa Kỳ rời Việt Nam trong tuần này. Vào ngày 29/3/1973, hai tháng sau khi ký hiệp định Paris, đơn vị tác chiến cuối cùng của Hoa Kỳ rời miền Nam Việt Nam khi Hà Nội trả tự do cho nhiều tù binh Mỹ còn bị giam giữ ở miền Bắc Việt Nam. Nhưng 2 thập niên can dự của Hoa Kỳ sẽ không chính thức kết thúc cho đến 20 tháng sau
30/4/1975, cộng sản xâm chiếm miền Nam Việt Nam. Những tệ nạn xã hội lúc đó đều bị chính quyền mới quy chụp là “ tàn dư Mỹ Nguỵ”. Gần nửa thế kỷ trôi qua từ ngày “giải phóng miền Nam”, các tệ nạn không chỉ ở ngoài xã hội, mà còn len lỏi vào những mái gia đình. Trách nhiệm lúc này thuộc về ai? Và sẽ mang tên gọi là gì?
Một trong những nhân viên quốc hội của Thượng nghị sĩ Rand Paul đã bị thương nặng sau khi bị đâm ở thủ đô DC vào hôm Thứ Bảy khi anh này rời một nhà hàng. Cảnh sát Thủ đô đã phản ứng với vụ đâm dao xảy ra ở dãy nhà 1300 trên Phố H Street lúc 5:17 giờ chiều Thứ Bảy, theo bản tin báo The Hill.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.