Hôm nay,  

Video Song Ngữ: Nuôi Dưỡng Lòng Biết Ơn - Cultivating Gratitude

20/03/202209:03:00(Xem: 3957)
blank

 
Video Song Ngữ: NUÔI DƯỠNG LÒNG BIẾT ƠN - CULTIVATING GRATITUDE
.
Lời Giới Thiệu:
Cuộc đời ai ai cũng có ít nhiều đau khổ. Sóng thần, bão, động đất, khủng bố, dịch và chiến tranh có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Tất cả sự hỗn loạn này, đôi khi chúng ta đánh mất đi những điều mà chúng ta cần biết ơn.

Biết ơn là một nhịp cầu nối tình cảm của con người với nhau.

Trọng Tâm thực hành của Phật giáo Shin Nhật bản là niệm “Nam mô A Di Đà Phật” để bày tỏ lòng biết ơn những gì chúng ta đã nhận được trong đời sống.
.


All life contains suffering. Tsunamis, hurricanes, earthquakes, terrorism, pandemics, and war can happen at any time. With all this turmoil, we sometimes forget about the things we should appreciate.

Gratitude is a bridge that connects people's feelings with each other.

The goal of Shin Buddhism’s central practice “Namu Amida Butsu” is to express gratitude for what we have received.
.

https://youtu.be/5YwmY2sEOCo 

--
Laura Thuy-Loan Nguyen, Ph.D.
Wisdom Today
Vietnamese-English YouTube Channel

Phone: 714-425-9834
YouTube Channel: Wisdom Today



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đôi khi tôi tự hỏi về hành vi viết của chính mình, đặc biệt là viết truyện. Truyện ngắn, truyện vừa, truyện dài, tiểu thuyết, trường thiên, và vân vân. Thực sự, tôi không viết nhiều như thế để rồi phải tự thắc mắc. Nhưng thói quen tự xem xét tâm mình đã dẫn tới các câu hỏi như thế. Dĩ nhiên, có khi vì cần bài cho Báo Xuân. Có khi vì trong lòng có điều muốn nói, nhưng không thể nói thẳng như văn chính luận. Có khi chỉ để cho lòng vui, vì không thể không viết, vì ngồi vào bàn là phải viết. Đôi khi viết vì có lời muốn gửi cho đời sau. Thực sự, bản thân mình không là cái gì để phải nói cho nghiêm trọng. Ngày xưa, các cụ làm thơ có khi vì thấy bút mực có sẵn trên bàn, trước mặt… nếu không viết thì mực sẽ sớm khô, giấy sẽ sớm sầu muộn, và hoa nơi hiên nhà sẽ sớm vàng úa. Và có khi, cầm bút lên viết chỉ vì không nỡ đề thêm buồn đè nặng trên vạt nắng chiều còn vương bên thềm.
Theo thông lệ và để đáp ứng nhu cầu khẩn thiết trong những ngày trước Tết Nhâm Dần 2022, Hiệp Hội ViDan Foundation đã tổ chức phát quà Tết cho hơn 500 gia đình bà con đồng bào ở các làng nổi trên Biển Hồ và một số gia đình nghèo người bản xứ ở các khu vực lân cận. Quà Tết cho mỗi gia đình vẫn là những món nhu yếu phẩm khẩn thiết như: gạo, đường cát, dầu ăn. Tổng chi phí cho đợt phát quà này là $9,668.50
Xin đừng vội tan vào buổi chiều Chiều đang tan vàng ngất cô liêu Chiều đang vỡ tím ngất một thuở Chiều đang gió vĩ cầm quá nhiều . Gió sẽ cuốn đi trời cuối hạ Đầm đìa hương rạ với hương cau Em sẽ thấy mảnh trời rất lạ Trong vườn thanh rướm nắng không màu
Đang thong thả dong ruổi những ngày góc phố cà phê, đang yên tâm những lần đi bác sĩ, lúc nào tôi cũng có người bạn thân tình Nguyễn Lương Vỵ (NLV) đón đưa, chia sẻ, đùng một cái, anh nằm viện, mổ tim. Đã hơn một năm từ ngày trái tim thơ ấy bị nghẽn mạch, giờ NLV vẫn đang ngày ngày trông nắng đến nắng đi nơi phòng bệnh. Từ khung cửa sổ ấy tôi thấy hoa tím vàng rơi đầy vào một ngày mùa thu đến thăm anh.
Nhà hoạt động năng lượng xanh Nguyễn Thị Khanh, người nhận giải thưởng Goldman, là nhà hoạt động mới nhất bị giam giữ vì các cáo buộc liên quan đến thuế.
Trong một bài viết về cách Trump chuyển 4 năm ở Bạch Ốc thành bộ máy kiếm tiền riêng, báo New York Times ghi rằng bà Melania Trump đang bị theo dõi xem xét vì bán vé cho một sự kiện với lời hứa một phần lợi tức thu được sẽ trao cho 1 hội từ thiện -- nhưng hội từ thiện này không có trên đời này.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.