Hôm nay,  

Nhà Văn Đào Văn Bình: Thư Cám Ơn về Hội Sách

21/03/202215:25:00(Xem: 6496)

blank

Nhà Văn Đào Văn Bình:
Thư Cám Ơn về Hội Sách
 

SAN JOSE --- Vào ngày 20/3/2022, nhà văn Đào Văn Bình và phu nhân đã tổ chức Hội Sách Miễn Phí tại tư gia ở San Jose, California.
.
Sau đây là Thư Cảm ơn:
Thư Cám Ơn về Hội Sách
.
Vào ngày 20/3/2022 gia đình chúng tôi đã tổ chức Hội Sách tại tư gia. Mặc dù hội sách mở cửa lúc 1:00PM nhưng có những vị đã tới trước giờ khai mạc và một số đã gọi điện thoại trước để xin giữ cho một số sách mà họ yêu quý. Thậm chí có vị ở Nanterre, Ile de-France, Hawaii, Las Vegas, Texas… cũng gọi điện thoại xin gửi cho những sách mà vị này yêu thích.
.
Thật vui mừng và ngoài kỳ vọng, khoảng 50 khách- quen có, lạ có đã tới tham dự.
.
Một số quý bà đã đem cả bánh ngọt và hoa tới làm cho buổi sinh hoạt thêm ấm tình. Số khách tham dự không phải chỉ là ông già bà cả mà một số ở lứa tuổi trung niên. Điều này cho thấy thế hệ thứ hai của người Việt Nam ở Mỹ không hẳn quên tiếng Việt như người ta lo ngại.
.
Một số bạn trẻ rất yêu thích các loại sách cũ viết ở Miền Nam và thành lập các trang giới thiệu các sách này như cô Đặng Thi.
.
Trong số gần 200 cuốn sách, các sách nghiên cứu về Phật của Đức Đạt Lai Lạt Ma, các đại sư Hoa Kỳ, Miến Điện, Tích Lan, Tây Tạng,Thái Lan, các sách Thiền của cư sĩ Nguyên Giác và sách truyện của Thanh Tịnh, Thanh Thương Hoàng, Hoàng Khởi Phong, Trọng Đạt, Bạch Xuân Phẻ, sách biên khảo về sử của Hạ Long Bụt Sĩ… được chiếu cố tận tình…không còn cuốn nào.
.
Điều làm chúng tôi vui mừng là có những vị còn ở lại tới 5 giờ chiều để đàm đạo vì đây là dịp gặp gỡ hiếm hoi trong mùa đại dịch.
.
Chân thành cảm tạ,
Gia đình Đào Văn Bình và Bùi Thị Ngọc Nga
.
Dưới đây là thêm một số hình ảnh của buổi hội sách.
.
blankblank
.
Sau đây là sơ lược tiểu sử nhà văn Đào Văn Bình.


Đào Văn Bình sinh năm 1942 tại Hải Phòng.
Năm 1954 theo gia đình di cư vào Nam.
Năm 1955 quy y Tam Bảo với Hòa Thượng Hải Tràng tại Chùa Phổ Quang, Sài Gòn, được HT ban cho pháp danh là Thiện Quả
Năm 1966 tốt nghiệp Cử Nhân Luật Khoa, Đại Học Luật Khoa Sài Gòn.
Năm 1968 tốt nghiệp Cao Học Hành Chánh, Học Viện Quốc Gia Hành Chánh.
Phó Tỉnh Trưởng các Tỉnh Quảng Ngãi, Kiến Hoà.
Sau 30/4/1975 bị giam cầm 9 năm qua các trại tù từ Nam ra Bắc.
Được phóng thích Tháng 5, 1984 tại Trại Tù Xuân Lộc Z. 30 A.
.
Tháng 10, 1984 vượt biển đến Mã Lai (Đảo Bidong)
Năm 1989 là một trong 9 thành viên sáng lập Tổng Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị Việt Nam.
Được bầu vào chức vụ Chủ Tịch BCH Tổng Hội Cựu TNCT/VN từ 1993 tới 2005.
.
Giải Ba cuộc thi viết “Hành Trình Biển Đông” (Tháng 4, 2004) qua truyện ngắn “Biển Ơi Trả Cho Ta” (đã được phiên dịch qua Anh Ngữ trong tác phẩm Risking Death to Freedom xuất bản năm 2005.)
.
Năm 2009 được The Vietnamese American Heritage Project thực hiện một phim truyện tiểu sử mang tựa đề A Path to Freedom. (Quý vị muốn xem DVD với truyện kể kèm theo hình ảnh của tác giả từ thuở thiếu thời và 20 năm sinh họat, sáng tác ở hải ngọai.)
.
Các tác phẩm đã xuất bản:
• Hồi ký tù, hồi ký lịch sử Những Sự Thực Không Thể Chối Bỏ (1987)
• Thơ tù và kịch bản Tổ Ấm Cuối Cùng (1987)
• Truyện dài vượt biên Chọn Lựa (1989)
• Đoản văn và truyện ngắn Sóng Bạc Đầu (1991)
• Tuyển tập truyện ngắn Hương Xót Xa (1998)
• Ký Sự 15 Năm (2000)
• Thiên Sử Thi Của Người Vượt Biển (2002)
• Hồi ký 20 Năm Viết Văn (2004)
.
Tác phẩm phiên dịch:
• Chuột và Người (Of Mice and Men) của John Steinbeck (đã được đăng từng kỳ trên Văn Nghệ Tiền Phong năm 1999)
và một số truyện ngắn nổi tiếng viết bằng Anh Ngữ.
.
.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Giáo Phận Công Giáo San Diego ra lệnh cấm các linh mục không được ký giấy xin miễn chích ngừa chống COVID-19. Kevin Eckery, phát ngôn nhân giáo phận S.D., nói rằng giáo phận không ủng hộ việc miễn chích ngừa, nói là không có lý do tôn giáo nào bịện hộ cho miễn chích ngừa. Linh mục Bernardo Lara nói rõ hơn, rằng giáo hội khuyến khích đi chích ngừa.
Nhưng sống như thế nào đây? Là một câu hỏi rất lớn mà xưa nay đã có nhiều câu trả lời rồi. Riêng tôi dưới nhãn quan của một người Tăng Sĩ của Phật Giáo, thực hành theo lời dạy của Đức Phật, ngoài giáo lý giải thoát, giác ngộ của Đức Phật đã dạy ra, hằng ngày chúng ta phải tiếp xúc với đời thường. Nên đã là Phật tử, chúng ta cần phải rõ biết cái nhân và cái quả và làm sao có thể làm chủ được chính mình trong các động tác đi, đứng, nằm, ngồi, ăn uống, giao tiếp, tiền bạc, nợ nần, tốt xấu, thị phi, nhơn ngã, bỉ thử v.v…
Bây giờ khung trời cũ, màu đất cũ, ngôi trường cũ, còn nguyên vẹn đó nhưng mẹ tôi không còn nữa, thầy Trương Thành Khuê cũng không còn nữa. Tiếng trống của ngày khai trường còn vọng mãi trong tôi cho đến bao giờ...Càng về già, càng lớn tuổi, tôi nhớ mãi ngày khai truòng đầu tiên như một hoài niệm về mẹ, về thầy, về quê cha đất tổ cách xa ngàn vạn dậm../.
Người nữ khoa học gia Mỹ đó chính là Eunice Foote. Vào năm 1856, tài liệu khoa học tóm tắt của Foote lần đầu tiên mô tả sức mạnh phi thường của khí carbon dioxide để hấp thụ sức nóng – động lực của việc hâm nóng toàn cầu, theo Giáo Sư Sylvia G. Dee. Carbon dioxide là loại khí không mùi, không vị, trong suốt tạo ra khi con người đốt các nhiên liệu, gồm than đá, dầu thô, xăng và gỗ. Khi bề mặt của Trái Đất nóng lên, người ta có thể nghĩ rằng sức nóng bắn trở lại không gian. Nhưng, nó không đơn giản như vậy. Bầu khí quyển vẫn nóng hơn được dự kiến chủ yếu do khí thải nhà kính như khí carbon dioxide, methane và hơi nước bầu khí quyển, mà tất cả đều hấp thụ nhiệt từ bên ngoài. Chúng được gọi là “khí thải nhà kính” bởi vì, giống như kính của nhà kính, chúng giữ sức nóng trong bầu khí quyển và tỏa chiếu trở lại bề mặt của hành tinh. Ý tưởng bầu khí quyển giữ sức nóng được biết, nhưng không phải là nguyên do. Foote đã thực hiện một thử nghiệm đơn giản.
Tác giả Hồ Ngọc Bảo không có ý làm văn chương. Anh viết về cuộc đời của anh, cũng gần như cuộc đời của rất nhiều người dân mình. Anh kể từ chuyện thời thơ ấu ở Quảng Ngãi, chứng kiến những cuộc thanh toán Quốc-Cộng trong làng, được cha gửi vào học ở chủng viện Kontum, thi Tú Tài xong là vào Sài Gòn học bậc đại học, trải qua nhiều gian nan sau 1975, cùng với vợ và con nhỏ đi đường bộ vượt biên sang Lào nhưng bị bắt giữa rừng, vào tù, tới khi ra tù là buôn chợ trời rồi về làm ở nông trường, chuyển sang một hãng sành sứ, may gặp cơ hội vượt biên sang Canada định cư, làm việc ở hãng xưởng Canada, tới khi tóc bạc trắng xóa thì ngồi viết lại đời mình. Không phải là hồi ký về một cá nhân, nhưng là từ kinh nghiệm và cái nhìn của một người có cơ duyên trải qua nhiều diễn biến lịch sử.
Thẩm phán Lord Sandison tại một phiên tòa Scotland (Tô Cách Lan) đã ký lệnh, cho phép điều tra theo luật cấm rửa tiền, nhắm vào các sân golf của Trump tại nước này. Điều tra này sẽ dựa theo Luật Chống Mafia ("McMafia Law") tìm xem nguồn tiền nào đang bơm vào các sân gold của Trump.
Lúc bấy giờ là 8:30 sáng. Sau khi đưa con cái đi học về, cho xe vào nhà xe, Ô. John vội vã ném hai giỏ quần áo vào chiếc máy giặt, đổ chút xà-phòng, cho máy chạy rồi nặng nề bước vào nhà bếp. Ông đưa tay lấy tờ giấy gắn trên chiếc tủ lạnh là nơi mà bà vợ trước khi đi làm muốn dặn dò ông điều gì thì ghi vào rồi để lên đó cho ông khỏi quên. Ông pha một ly cà-phê, làm một đĩa trứng chiên, lấy một chút bơ, vài thỏi xúc-xích và bánh mì sandwich rồi cầm mảnh giấy đi về phía bàn ăn. Đây là lúc ông cảm thấy thanh thản nhất để thưởng thức bữa ăn sáng – dĩ nhiên một mình và trong yên lặng để nghiền ngẫm những gì vợ ông dặn phải làm trong ngày..


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.