Hôm nay,  

OxfordMindfulness: Thiền tập đơn giản

01/02/202307:42:00(Xem: 4105)

 


blank

 

  

OxfordMindfulness: Thiền tập đơn giản

 

Giáo sư Mark Williams

Nguyên Giác chuyển ngữ

  

Bạn có thể chỉ tập Thiền 3 phút mỗi ngày cũng sẽ ngăn ngừa được trầm cảm và chữa trị được nhiều nỗi lo lắng. Nhiều chuyên gia ở Bộ Y Tế Anh Quốc và Đại học Oxford nói như thế. Một trong những chuyên gia đó là Giáo sư Mark Williams, từng làm việc trong viện nghiên cứu Wellcome Trust Principal Research Fellow tại Đại học Oxford University.

  

GS Williams cũng là người đồng thiết lập liệu pháp nhận thức bằng phương pháp tỉnh thức (Mindfulness-Based Cognitive Therapy - MBCT), một cách chữa trị các hội chứng lo lắng, căng thẳng và trầm cảm, có hiệu quả như thuốc uống để ngăn cản, không cho lún sâu vào trầm cảm nặng hơn. Bây giờ phương pháp Thiền này là một trong những cách được Viện Sức Khỏe và Y Tế Lâm Sàng (National Institute for Health and Clinical Excellence) của Anh quốc khuyến khích sử dụng.

 

Giáo sư Mark Williams đã đưa ra một hướng dẫn thiền tập đơn giản, thích nghi với hầu như tất cả mọi người, bất kể khuynh hướng tôn giáo nào. Tuy nhiên, Phật tử có thể dễ dàng nhận ra nơi đây là một phần của niệm thân và rồi niệm thọ. Video này dài 3:19 phút, lên mạng từ ngày 22/122011, như sau:

 

https://youtu.be/CVW_IE1nsKE

 

 

Dịch lời hướng dẫn của GS Williams trong video:

 

Tôi muốn giới thiệu một bài Thiền tập ngắn, chú tâm vào hơi thở trong 3 phút, mà bạn có thể sử dụng ở bất cứ đâu và vào bất cứ khi nào, mỗi khi bạn cảm thấy mọi thứ dường như tràn ngập quá sức và bạn cần an trú lại trong khoảnh khắc hiện tại, và bạn cũng có thể thực hành vào những thời điểm nhất định trong ngày.

Nếu bạn muốn Thiền tập, và để làm điều này, bạn hãy tìm một tư thế [ngồi] hỗ trợ tốt nhất cho sự chú tâm nhận biết và tỉnh thức.

Có lẽ [tốt nhất là] ngồi thẳng lưng, nhưng đừng gồng cứng lưng.

Hãy thả lỏng vai và nhắm mắt lại nếu bạn thấy như thế sẽ thoải mái.

Hoặc hạ thấp tầm mắt nhìn của bạn.

Và sau đó khi bạn đã sẵn sàng, bước đầu là ghi nhận bây giờ những gì đang xảy ra với bạn.

Bất kể những niệm nào khởi lên xung quanh, bất kể những cảm giác hay cảm thọ nào, bất kể những cảm giác nào khởi lên trong cơ thể, chỉ cần tự chú tâm vào bên trong bạn ngay bây giờ.

Và tiếp tục làm như thế và hãy cởi mở với điều đó trong một vài khoảnh khắc ở mức tốt nhất mà bạn có thể làm.

Hãy buông bỏ cái khuynh hướng mà trước giờ tất cả chúng ta đều muốn mọi chuyện phải khác với cái đang là bây giờ. (Ghi chú: nghĩa là, hãy để cái đang là, một cách tự nhiên, là cái đang là.)

Và hãy xem, nếu có thể cho những thứ đang là cứ như là cái đang là, hệt như bạn thấy chúng trong tâm và trong cơ thể bạn.

Và sau đó chuyển sang bước thứ hai này của thiền tập về hơi thở, là hãy chú tâm vào hơi thở ngay dưới bụng khi bạn hít vào và khi bạn thở ra.

Tôi sắp cố gắng làm cho hơi thở làm điều đặc biệt hoặc làm khác với cách bạn nhận biết hơi thở.

Hãy chỉ tập trung vào cảm giác của hơi thở vào và hơi thở ra. Và nếu tâm lúc nào đi lang thang, bạn chỉ cần nhận biết nó đã đi đâu, và sau đó rất nhẹ nhàng đưa sự chú tâm trở lại hơi thở để cảm nhận hơi thở.

Và rồi, sau đó là bước thứ ba của Thiền thở này, bước cuối cùng là mở rộng sự chú tâm đến toàn thân, như một toàn thể, như dường toàn thân của bạn có thể thở ngay bây giờ.

Bạn có thể nhận biết về tất cả các cảm thọ trong thân, từ đỉnh đầu cho tới đáy bàn chân, và ngay ở bề mặt làn da, cũng như tất cả các cảm thọ trong thân mình.

Hãy nhận biết về toàn bộ khung cảnh các cảm thọ trong thân, và một lần nữa hãy xem là có thể để các cảm thọ nó chính xác như là nó, như bạn nhận ra nó hay không.

Tôi đang cố gắng thay đổi chúng trong cách, là để cảm nhận cởi mở đối với cái bây giờ và ở đây, một cảm nhận như trở về nhà với cơ thể mình, và cho phép bản thân bạn là chính xác như bạn là.

Từng khoảnh khắc như thế, từng hơi thở, và rồi nơi một điểm nào đó, bạn hãy cử động các ngón tay và ngón chân, rồi bạn hãy mở mắt ra nếu mắt đang nhắm, và tiếp tục các hoạt động trong ngày của bạn.

 

-----

 

Lời hướng dẫn của GS Williams trong video:

 

I'd like to introduce a small meditation a 3-minute breathing space that you can use anywhere whenever things seem to be overwhelming and you need to ground yourself in the present moment and you can also practice it at set times during the day as well.

If you want to and to do this find a posture that best supports your intention to be aware and awake.

Perhaps sitting with a straight back but not stiff.

Letting the shoulders drop and closing the eyes if you find that comfortable.

Or lowering your gaze and then when you're ready step one of the breathing space is to notice what's going on with you right now.

Whatever thoughts may be around, whatever feelings or emotions any sensations in the body, just tuning in to what the whether pattern is like inside you right now.

And continue doing this and being open to this for a few moments as best you can.

Letting go of the tendency that we all have to want things to be different from what they are right now.

And see if it's possible to allow things to be just as they are just as you find them in your mind and in your body.

And then move into this second step of the breathing space gathering your attention on your breath right down in the abdomen as you breathe in and as you breathe out.

I'm trying to make the breath do anything special or be different from how you find it.

Just focusing on the sensations of the in-breath and the out-breath and if the mind wanders at any time, simply acknowledge where it went and then very gently escort the attention back to the breath to the sensations of breathing.

And then the third step of the breathing space, the final step is to expand the attention to the body as a whole as if the whole body could breathe right now.

You could be aware of all the sensations in the body from the crown of the head to the bottom of the feet and right out to the surface of the skin and all the sensations inside your body as well.

Aware of the whole landscape of sensations in the body and once again see if it's possible to allow the sensations to be exactly as you find them.

I'm trying to change them in any way a sense of opening to what's here right now, a sense of coming home to the body and allowing yourself to be exactly as you are.

Moment by moment breath by breath and then at a certain point, beginning to move fingers and toes letting your eyes open if they've been closed and resuming the activities of your day.

 

 



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hãng dầu Chevron Corp. đã đưa ra thông cáo báo chí hôm thứ Hai rằng họ sẽ mua Hess Corporation với giá 53 tỷ USD hoặc 171 USD mỗi cổ phiếu. Tổng giá trị doanh nghiệp của giao dịch là 60 tỷ USD, bao gồm nợ ròng và giá trị sổ sách của lợi ích cổ đông không kiểm soát.
Philippines hôm Chủ nhật cho biết một tàu Cảnh sát biển Trung Quốc đã va chạm với "tàu tiếp tế bản địa" kiểu nhỏ có tên là tàu "Unaiza May 2" của Philippines. Lực lượng đặc nhiệm quốc gia về Biển Tây Philippines tuyên bố hành động của Trung Quốc là "khiêu khích, vô trách nhiệm và bất hợp pháp" và "gây nguy hiểm cho sự an toàn của thủy thủ đoàn" của tàu Unaiza May 2.
Xin cám ơn tất cả bạn bè quý mến, cám ơn các con cháu học trò khắp nơi bằng tấm lòng thương yêu. Xin cám ơn người, cám ơn đời đã mang niềm tin và sức mạnh cho anh ấy, để chúng tôi còn có thể nắm tay nhau thêm mười mấy năm nữa trên đoạn đời còn lại.
Chiến thắng nhỏ cho cựu Tổng Thống Donald Trump: Trump đã đạt được mong muốn của mình trong một trong nhiều phiên tòa đang chờ xét xử, ít nhất là vào thời điểm hiện tại. Đầu tuần này, Trump đã kháng cáo lệnh bịt miệng có giới hạn do Thẩm phán Tanya Chutkan (ở tòa thủ đô) của Hoa Kỳ ban hành liên quan đến cáo trạng can thiệp bầu cử của Trump, chỉ đạoTrump đừng đưa ra những lời nhận xét nhắm vào các công tố viên, nhân viên thẩm phán hoặc các nhân chứng có thể có trong vụ án DC.
Reuters ghi rằng: Lãnh đạo Trung Quốc Tập Cận Bình nói với Chủ tịch nước VN Võ Văn Thưởng (quan chức cấp cao thứ hai của VN) hôm thứ Sáu rằng cả hai nước không được quyền quên “ý định ban đầu” về tình hữu nghị truyền thống giữa hai nước. Trung Quốc và Hoa Kỳ đang tranh giành ảnh hưởng giữa các quốc gia Đông Nam Á, trong đó có Việt Nam, quốc gia hồi tháng 9 đã nâng mối quan hệ với Washington lên thành đối tác chiến lược toàn diện, đặt kẻ thù một thời của họ ngang hàng với Bắc Kinh và Moscow.
Ung thư khởi phát khi các tế bào tích tụ những tổn hại đủ để thay đổi hành vi bình thường của chúng. Khả năng tích tụ tổn hại tăng theo độ tuổi vì các biện pháp bảo vệ trong mã di truyền, nhằm đảm bảo các tế bào hoạt động vì lợi ích tối ưu của cơ thể, sẽ suy yếu theo thời gian. Vậy thì tại sao những đứa trẻ chưa có đủ thời gian để các tế bào tích tụ tổn hại lại có thể mắc bệnh ung thư? Nếu nhìn qua lăng kính tiến hóa, ung thư phát triển từ sự ‘bất hợp tác’ của tế bào, vốn ban đầu các tế bào sẽ cùng kết hợp với nhau và hoạt động như một cơ quan. Ở trẻ em, các tế bào vẫn đang học cách hợp tác. Ung thư ở trẻ em khởi phát khi xuất hiện các tế bào ‘nổi loạn’ không chịu hợp tác và cứ phát triển bất chấp, gây tổn hại cho cơ thể.
Nếu những người Mỹ như Enrique Tarrio hay Vivek Ramaswamy gồng sức lên để, nói theo Đỗ Hữu Vị, khẳng định mình như một thứ công dân đang gánh vác gấp hai thì, ngược lại, cũng có những Việt mà nhẹ tênh, lợt lạt như thể là thứ Việt một nửa, Việt một phần năm, Việt một phần mười và, thậm chí, là “vô Việt”, “bất Việt”. Mà từ tố “bất/vô” này cũng có những căn cơ quốc tế nữa đấy. Nếu người Mỹ hay Úc gọi những hành vi không phù hợp với tính cách quốc gia là un-American hay un-Australian thì chúng ta sẽ gọi thứ hạng tương tự của mình là gì nếu không là “bất Việt” theo cách nói “bất nhã”, “bất bình thường”; hay “vô Việt”, theo cách nói “vô văn hóa”, “vô giáo dục”, “vô luân”, “vô hậu”, “vô đạo” hay “vô tổ quốc”?
Vào năm 2020, tác giả Michael Rosen đã vào bệnh viện vì bị dính Covid-19 và đã ở trong đó 40 ngày trong tình trạng bị hôn mê. Sau đó, ông có một giấc mơ kỳ lạ và sống động: ông ở Land’s End tại Cornwall ngay bờ vực của vách đá nguy hiểm. Ông cố gắng chui qua cái lỗ trên vách để được an toàn nhưng bị mắc kẹt. “Ngay sau giấc mơ, tôi có thể nhớ cảm giác đầu tiên rằng nó rất thật, rằng tôi đã ‘ở đó’ trên vách đá với vợ của tôi, Emma, đã giúp tôi. Tôi thật sự cảm thấy giống như điều đó đã xảy ra,” theo Rosen kể lại. “Điều này ở mãi với tôi. Đôi khi tôi bắt gặp chính mình suy nghĩ rằng thực sự có lúc tôi đã bị mắc kẹt trên đỉnh vách đá phía bên trái của bức tường đá khô cách mặt biển cả trăm feet ở dưới, và rằng có một cái lỗ thông qua mà tôi có thể chui qua và Emma đã đẩy tôi qua.”
Chẳng có ai vừa ra khỏi bụng mẹ là đã biết trượt ván, lướt sóng hay thậm chí là đứng kiễng chân. Không giống như các loài động vật hữu nhũ khác, con người không có khả năng giữ thăng bằng khi mới sinh – không có em bé sơ sinh nào vừa đẻ ra là đã biết đi hoặc đứng. Trước khi có được những khả năng đó, trẻ sơ sinh sẽ phát triển thị giác, thính giác, cơ, xương và não. Quá trình này mất nhiều tháng và thậm chí là nhiều năm đối với một số hoạt động.
Tin giả tràn ngập. Mỹ không chịu ngăn chận vì cứ bị nói là phải cho quyền tự do ngôn luận, nhưng Châu Âu thì khác. Ủy ban Châu Âu công bố hôm thứ Năm rằng họ đang mở cuộc điều tra về thông tin sai lệch trên Meta và TikTok. Theo tuyên bố, ủy ban đã chính thức gửi cho cả Meta và Tiktok một “yêu cầu cung cấp thông tin theo Đạo luật dịch vụ kỹ thuật số (DSA). Ủy ban yêu cầu cả hai công ty cung cấp thêm thông tin chi tiết về các biện pháp được thực hiện chống lại “việc phổ biến và khuếch đại nội dung bất hợp pháp và thông tin sai lệch”.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.