Hôm nay,  

Phật Tử Có Nên Truy Bức Và Nhục Mạ Người Phạm Lỗi?

23/06/202412:14:00(Xem: 3825)
blank 

Phật Tử Có Nên Truy Bức Và Nhục Mạ Người Phạm Lỗi?
 

            Sự xuất hiện của hành giả Thích Minh Tuệ đã tạo ra một biến động chưa từng có trong lịch sử Phật Giáo Việt Nam. Qua các triều đại Đinh, Lê, Lý Trần, Lê, Nguyễn và cận đại chúng ta có biết bao thánh tăng, danh tăng, thiền sư chứng đắc. tu hành cả đời, đã đóng góp vào sự hưng thịnh của đất nước đồng thời giữ gìn  giềng mối đạo đức cho dân tộc. Thế nhưng chưa bao giờ có một khối người, có khi lên tới cả ngàn, tràn xuống đường, tung hô, bái lậy như bái lậy hành giả Thích Minh Tuệ. Họ coi đây như một vị thánh, một A La Hán, thậm chí một vị Phật Sống trong khi ông khẳng định mình chỉ là một công dân bình thường đang tụ tập theo lời dạy của Đức Phật.
 

            Trong đám đông ồn ào, kích động và vô tổ chức này chúng ta thấy đa số là phụ nữ, trong đó có những người thật sự có tín tâm, chân thật, song cũng có rất nhiều người hiếu kỳ. Nhiều người đã lợi dụng sự tụ họp đông đảo và được các you tuber thu hỉnh rồi đưa lên mạng lưới toàn cầu với cả trăm ngàn người xem, cũng xuất hiện để đánh bóng tên tuổi của mình. Sự khích động lên tới đỉnh cao khi đoàn người cứ đeo bám theo hành giả Thích Minh Tuệ giữa cái nóng như thiêu như đốt của Tháng Sáu khiến một ông tự nhận là “sư” từ Mỹ về hối hả theo thầy, say nẳng, gục ngã và chết tại Bệnh Viện Quảng Trị. Rồi hai bà nữa ngất xiu xuống đường cũng vì say nắng. Rồi có cả mấy bà được các you tuber “bơm” lên là đại gia ở trong nước và từ Mỹ, Úc, bốc đồng nói sẵn sàng xuống tóc, quy y thực hiện hạnh đầu đà và đi theo thầy. Rồi có cả mấy “sư cô” không biết thuộc giáo phái nào cũng xuất hiện và nhập đoàn, không biết buổi tối ăn ngủ thế nào, đi vệ sinh ra làm sao? Rồi có cả mười mấy ông trẻ mặc áo nhà tu nhưng không biết có phải sư hay không cũng ôm bình bát và nhập cuộc với hành giả Minh Tuệ trong khi ông Minh Tuệ nói rằng xin đừng đi theo tôi. Hạnh đầu đà là hạnh cô độc, không tăng đoàn, không đệ tử, không trú xứ và không bạn đồng hành. Rồi có ông vì quá say mê đã nói với vợ rằng anh sẵn sàng bỏ cả gia đình, ôm nồi cơm điện để tu theo thầy. Không biết ông này đã thực hiện lời hứa như đinh đóng cột chưa hay gia đình tan vỡ vì tính bốc đồng của ông? Rồi có ông mặt mũi dữ dằn, không biết tu hành bao giờ và ở chủa nào, bỗng dưng may áo bá nạp giống hệt như chiếc áo của hành giả Thích Minh Tuệ rồi nhận mình là Kim Cương Hộ Pháp xua đuổi những người áp sát ông Minh Tuệ vì làm mất trật tự và phiền thầy. Không biết ông này có hiểu Kim Cương Hộ Pháp là gì không? Trong các pháp hội đại thừa như Lăng Già và Đại Nhật, chỉ có các hàng bồ tát, và các vị kim cang và Trời Đế Thích Tham dự. Các vị Kim Cang hay Chấp Kim Cang này là các vị thần ở Cõi Trời không phải là vệ sĩ bảo vệ Phật mà bảo vệ chánh pháp. Nhưng ông này làm công việc của an ninh bảo vệ ông Thích Minh Tuệ chứ ông có hiểu chánh pháp là gì đâu mà bảo vệ? Vả lại người tu hành từ hơn 2000 năm nay có cần vệ sĩ đâu? Tại sao ông Thích Minh Tuệ phải cần có vệ sĩ? Có điều tức cười là sau khi ông Thích Minh Tuệ âm thầm trở về gia đình để có nơi an tĩnh tu hành thì mấy ông Kim Cang này kéo nhau vào một quán phở ăn uống, nói là gọi đồ chay. Nhưng tôi không biết quán phở này có bán đồ chay không?
 

            Đó là sự ồn ào, náo nhiệt, vô tổ chức và nhiều khi đến hỗn loạn trên các đoạn đường mà hành giả Thích Minh đi qua. Thế nhưng trên mạng lưới toàn cầu đã xuất hiện một đợt sóng thần,  lan truyển và bình luận tin tức. Cả một đội ngũ you tuber từ khắp mọi nơi kéo về giống như các trinh sát bám sát theo thầy để làm phóng sự, kể cả lúc thầy ăn cơm, ngủ nghỉ và đi vệ sinh. Ngoài việc ca ngợi hạnh đầu đà, họ tô vẽ ra rất nhiều huyền thoại về Thích Minh Tuệ như sư có mùi thơm rất lạ. Tại một ngọn đồi nào đó có hai hòn đá chồng lên nhau, tuổi đã trăm năm mang hình dáng của Thích Minh Tuệ. Rồi ở một ngôi chùa nào đó có nhiều bức tượng thờ sư Thích Minh Tuệ. Rồi sấm sét vang trời ở Hà Nội để trừng phạt những người không tin tưởng sư Minh Tuệ và chống phá ông. Rồi xuất hiện vài ba “ông đạo” ở Núi Sam, Châu Đốc nói rằng sấm giảng của Phật thầy nói rằng năm nay đúng 100 năm là năm Phật tức sư Minh Tuệ ra đời. Rồi có một cậu còn rất trẻ không biết trích dẫn kinh điển nào mà nói rằng hễ tu hạnh đầu đà sáu năm là thành Phật. Nếu tu hạnh đầu đà mà thành Phật thì từ khi Đức Phật thành đạo tới nay đã có cả ngàn vị Phật rồi. Cuối cùng chỉ có Thái Tử Tất Đạt Đa tu theo Trung Đạo thành Phật thôi.
 

            Ngoài việc tạo ra những huyền thoại để tô vẽ cho hành giả Thích Minh Tuệ, xuất hiện như một đợt sóng thần những video lên án, chửi bởi, hát nhạc nhái kết tội nặng nề không thương tiếc những tu sĩ đã lên tiếng chỉ trích ông Thích Minh Tuệ. Tất cả những chủ video này đểu trích dẫn kinh sách Phật và thuyết giảng giáo lý còn hay hơn cả những giảng sư uyên bác. Câu hỏi đặt ra là- một khi am hiểu giáo lý Trí Tuệ và Từ Bi Hỷ Xả của Phật  như thế, người Phật tử có nên truy bức và nhục mạ người phạm lỗi cho dù người đó đã xúc phạm tới giáo chủ, hay thần tượng của mình? Xin hãy coi lại con đường hoằng hóa của Đức Phật để tìm câu trả lời.
 

            Trên bước đường du hóa, Đức Phật đã gặp rất nhiều người chửi bới, thóa mạ Phật như : Ông là kẻ ăn bám, kẻ lường gạt, tà đạo…Thế nhưng chúng ta không thấy trong 1250 đệ tử Phật có người đứng ra sắn tay áo chửi bới lại. Và cũng không thấy vị nào tâu lên vua vốn là đệ tử của Phật để trả thù, truy sát, đuổi những người này ra khỏi làng. Họ đứng yên lặng để Đức Phật trả lời. Bằng tâm lượng từ bi, bằng trí tuệ và linh mẫn, Đức Phật đã thuyết phục được những người này. Rồi lại có một bà sắc đẹp tuyệt trần khiến bao vương tôn công tử mê mẩn nhưng người đẹp vẫn chưa ưng một ai. Khi gặp Đức Phật, bà bị lôi cuốn bởi vẻ đẹp của Phật và đề nghị Phật cưới bà làm chồng. Đức Phật trả lời rằng Như Lai đã lìa bỏ ái dục cho nên không còn rớt vào con đường bất tịnh đó. Lời từ chối của Phật khiến tự ái của bà nổi lên. Bà sai tỳ nữ ngày ngày đón đường khất thực của Phật chửi bới thậm tệ. Thấy vậy ngài A Nan nói rằng,”Bạch Thế Tôn mình nên đi nơi khác chứ con không chịu đựng nổi những lời chửi rủa này.” Đức Phật nói rằng, “Này A Nan, bệnh ở đâu thì chữa ở đó. Giả dụ tới nơi đó lại có người chửi ta như thế này thì chúng ta đi đâu?” Nghe Phật nói vậy, ngài A Nan đại ngộ và nhẫn nại chịu đựng trước những lời chửi rủa, không vì bênh thầy mà đứng ra xỉ vả kẻ có lỗi.
 

            Dù là Phật tử tại gia, dù là cư sĩ, dù là tu sĩ, một khi đã tự nhận là đệ tử của Phật thì phải đặt đức Từ Bi lên hàng đầu. Không những không căm ghét, thù hận kẻ thù, mà cũng không nên phỉ báng, nhục mạ người đã phạm lỗi vì đã công kích tôn giáo, thần tượng của mình. Không từ bi thì đạo Phật chết ngay trên tự thân của nó dù biện minh thế nào đi nữa. Đạo Phật là đạo từ bi cứu khổ, đem an vui tới cho mọi người chứ không phải tạo thêm khổ đau. Chửi bới, nhục mạ, lên án một cách cay nghiệt là tạo thêm nghiệp dữ, dù là bênh vực chính nghĩa. Tôi qúy trọng việc tu hành của Thích Minh Tuệ nhưng tôi rất buồn về những gì xảy ra chung quanh hiện tượng Thích Minh Tuệ. Việc tu hành còn dài. Cứ bình tĩnh thử xem vài ba chục năm nữa hành giả Thích Minh Tuệ có thành Phật với trí tuệ tuyệt vời làm kinh ngạc thế giới và chuyển hóa dung mạo tầm thường của mình thành 32 tướng tốt đẹp hay không? Và có khả năng Điều Ngự Trượng Phu tức chinh phục vua quan, các bậc trí tuệ, đạo sư của thế gian này và Cõi Trời hay không?
 

            Một thánh nhân ra đời thường tạo ra một tư tưởng mới, một làn gió mát, một cơ hội thái bình, yêu thương cho muôn loài. Nhưng hiện tượng Thích Minh Tuệ không tạo ra sự an vui, lành mạnh, từ bi-hỷ xả trong lòng mọi người mà nó tạo ra một làn sóng ồn ào náo nhiệt, vô kỷ luật, phẫn nộ, căm ghét, cuồng tín, phô trương, khoe khoang, làm dáng và là cơ hội ngàn vàng để các you tuber, các nhà sản xuất quần áo kiếm tiền và nguyền rủa người khác. Một xã hội tự nhận là Phật tử như thế thật đáng buồn và đáng sợ. Còn các you tuber đang kiếm tiền bằng hiện tượng Thích Minh Tuệ giống như những người đang ném đá vào phạm nhân thời Trung Cổ hay các tín đồ của Nhà Nước Hồi Giáo ISIS ở Trung Đông vậy.
 

            Theo giáo lý của Đức Phật, tất cả những gì đang diễn ra trước mắt chúng ta đây chỉ là huyễn hóa do cái tâm vọng chấp của chúng sinh (Kinh Viên Giác). Nó là pháp hữu vi. Pháp hữu vi là tất cả những gì không tạo ra sự an vui ổn định trong tâm mà nó tạo ra rất nhiều khổ đau phiền não. Tất cả các pháp hữu vi này hoại diệt trong từng sát-na như lời Phật dạy trong Kinh Kim Cang:
 

Tất cả các pháp hữu vi

Như mộng huyễn, như điện ảnh

Như sương mai, như chớp

Nên quán xét đúng như vậy.
 

            Rồi đây hiện tượng tôn thờ Thích Minh Tuệ của một số quần chúng cũng sẽ hoại diệt do cái tâm quay đảo và vọng chấp của chính chúng sinh và theo luật Thành-Trụ-Hoại-Diệt. Khi bạn tôn thờ một thần tượng bằng trí tuệ giác ngộ, bằng tâm từ bi, bằng sự chứng nghiệm bản thân thì thần tượng ấy sống còn. Còn khi quý bạn tôn thờ một thần tượng bằng sự cuồng nhiệt, náo động, mê tín và theo kiểu thời trang, a dua thì thần tượng ấy sớm xụp đổ. Người tu hành chân chính, bậc đại định không vọng chấp vào cảnh, chẳng có gì phải lo ngại như lời đọc tụng hằng ngày, “Tâm Bồ Đề kiên cố. Xa bể khổ nguồn mê. Chóng qua về bờ giác.”         
  

            Trong Tam Bảo thì Tăng Bảo không phải chỉ là mấy ni sư sai lầm và phá giới mà thời nào cũng có. Ngay thời Phật tại thế Ngài đã trục xuất vài trăm vị tỳ khưu ra khỏi tăng đoàn vì phạm giới. Và mọi tôn giáo khác trên thế giới cũng đều có tu sĩ hư hỏng. Tăng Bảo là khối tăng ni gọi là Tăng Già (Shanga) có thể lên tới cả trăm ngàn vị khắp thế giới đang miệt mài tu hành để cứu khổ, độ sanh và hoằng dương giáo lý của Đức Phật. Chúng ta có thể công kích cá nhân nhưng chớ nhục mạ Tăng Bảo.
 

            Ước mong sự bình an sớm trở về với cộng đồng Phật Tử Việt Nam. Chúng ta còn cả trăm chuyện trong cuộc sống phải lo toan.
 

Thiện Quả Đào Văn Bình

(California ngày 23/6/2024

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Giáo Phận Công Giáo San Diego ra lệnh cấm các linh mục không được ký giấy xin miễn chích ngừa chống COVID-19. Kevin Eckery, phát ngôn nhân giáo phận S.D., nói rằng giáo phận không ủng hộ việc miễn chích ngừa, nói là không có lý do tôn giáo nào bịện hộ cho miễn chích ngừa. Linh mục Bernardo Lara nói rõ hơn, rằng giáo hội khuyến khích đi chích ngừa.
Nhưng sống như thế nào đây? Là một câu hỏi rất lớn mà xưa nay đã có nhiều câu trả lời rồi. Riêng tôi dưới nhãn quan của một người Tăng Sĩ của Phật Giáo, thực hành theo lời dạy của Đức Phật, ngoài giáo lý giải thoát, giác ngộ của Đức Phật đã dạy ra, hằng ngày chúng ta phải tiếp xúc với đời thường. Nên đã là Phật tử, chúng ta cần phải rõ biết cái nhân và cái quả và làm sao có thể làm chủ được chính mình trong các động tác đi, đứng, nằm, ngồi, ăn uống, giao tiếp, tiền bạc, nợ nần, tốt xấu, thị phi, nhơn ngã, bỉ thử v.v…
Bây giờ khung trời cũ, màu đất cũ, ngôi trường cũ, còn nguyên vẹn đó nhưng mẹ tôi không còn nữa, thầy Trương Thành Khuê cũng không còn nữa. Tiếng trống của ngày khai trường còn vọng mãi trong tôi cho đến bao giờ...Càng về già, càng lớn tuổi, tôi nhớ mãi ngày khai truòng đầu tiên như một hoài niệm về mẹ, về thầy, về quê cha đất tổ cách xa ngàn vạn dậm../.
Người nữ khoa học gia Mỹ đó chính là Eunice Foote. Vào năm 1856, tài liệu khoa học tóm tắt của Foote lần đầu tiên mô tả sức mạnh phi thường của khí carbon dioxide để hấp thụ sức nóng – động lực của việc hâm nóng toàn cầu, theo Giáo Sư Sylvia G. Dee. Carbon dioxide là loại khí không mùi, không vị, trong suốt tạo ra khi con người đốt các nhiên liệu, gồm than đá, dầu thô, xăng và gỗ. Khi bề mặt của Trái Đất nóng lên, người ta có thể nghĩ rằng sức nóng bắn trở lại không gian. Nhưng, nó không đơn giản như vậy. Bầu khí quyển vẫn nóng hơn được dự kiến chủ yếu do khí thải nhà kính như khí carbon dioxide, methane và hơi nước bầu khí quyển, mà tất cả đều hấp thụ nhiệt từ bên ngoài. Chúng được gọi là “khí thải nhà kính” bởi vì, giống như kính của nhà kính, chúng giữ sức nóng trong bầu khí quyển và tỏa chiếu trở lại bề mặt của hành tinh. Ý tưởng bầu khí quyển giữ sức nóng được biết, nhưng không phải là nguyên do. Foote đã thực hiện một thử nghiệm đơn giản.
Tác giả Hồ Ngọc Bảo không có ý làm văn chương. Anh viết về cuộc đời của anh, cũng gần như cuộc đời của rất nhiều người dân mình. Anh kể từ chuyện thời thơ ấu ở Quảng Ngãi, chứng kiến những cuộc thanh toán Quốc-Cộng trong làng, được cha gửi vào học ở chủng viện Kontum, thi Tú Tài xong là vào Sài Gòn học bậc đại học, trải qua nhiều gian nan sau 1975, cùng với vợ và con nhỏ đi đường bộ vượt biên sang Lào nhưng bị bắt giữa rừng, vào tù, tới khi ra tù là buôn chợ trời rồi về làm ở nông trường, chuyển sang một hãng sành sứ, may gặp cơ hội vượt biên sang Canada định cư, làm việc ở hãng xưởng Canada, tới khi tóc bạc trắng xóa thì ngồi viết lại đời mình. Không phải là hồi ký về một cá nhân, nhưng là từ kinh nghiệm và cái nhìn của một người có cơ duyên trải qua nhiều diễn biến lịch sử.
Thẩm phán Lord Sandison tại một phiên tòa Scotland (Tô Cách Lan) đã ký lệnh, cho phép điều tra theo luật cấm rửa tiền, nhắm vào các sân golf của Trump tại nước này. Điều tra này sẽ dựa theo Luật Chống Mafia ("McMafia Law") tìm xem nguồn tiền nào đang bơm vào các sân gold của Trump.
Lúc bấy giờ là 8:30 sáng. Sau khi đưa con cái đi học về, cho xe vào nhà xe, Ô. John vội vã ném hai giỏ quần áo vào chiếc máy giặt, đổ chút xà-phòng, cho máy chạy rồi nặng nề bước vào nhà bếp. Ông đưa tay lấy tờ giấy gắn trên chiếc tủ lạnh là nơi mà bà vợ trước khi đi làm muốn dặn dò ông điều gì thì ghi vào rồi để lên đó cho ông khỏi quên. Ông pha một ly cà-phê, làm một đĩa trứng chiên, lấy một chút bơ, vài thỏi xúc-xích và bánh mì sandwich rồi cầm mảnh giấy đi về phía bàn ăn. Đây là lúc ông cảm thấy thanh thản nhất để thưởng thức bữa ăn sáng – dĩ nhiên một mình và trong yên lặng để nghiền ngẫm những gì vợ ông dặn phải làm trong ngày..


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.