Hôm nay,  

Thư gửi cháu Phạm Phú Nam. Bây giờ đang ở đâu?

06/09/202409:49:00(Xem: 3531)
blank 


Thư gửi cháu Phạm Phú Nam. Bây giờ đang ở đâu?
 

Giao Chỉ San Jose

Tâm sự công việc giữa bác cháu về một công tác xã hội rất lạ lùng.

Hai năm trước, Nam thay mặt bác Lộc ký khế ước giúp cho trường đại học USC ở San Francisco thăm dân cho biết sự tình. Công tác tìm 150 người họp mặt lấy ý kiến về đề tài sức khỏe dân ta, đặc biệt là chuyện Covid vẫn còn chưa hết. Hôm nay Ms Mai hoàn tất sau gần 2 năm công tác đưa báo cáo cho Bác Lộc. Bác xin ghi lại vào hồ sơ Nonprofit của cơ quan IRCC coi như thành tích và mong chau Nam cũng biết được kết quả.

Đầu đuôi như sau. Không biết trường đại học lấy tiền ở đâu có khế ước này giới hạn 40 ngàn mỹ kim. Sẽ nhận tiền sau khi công tác hoàn tất gần 2 năm. Cơ quan IRCC sẽ làm việc hỏi chuyện 150 người Việt trong 2 năm với hàng trăm câu hỏi. Các câu hỏi tiếng Anh, IRCC phải đưa cho chuyên viên dịch ra tiếng Việt do các nhà phiên dịch có bản quyền tòa án. Riêng khoản tiền công dịch là 8 ngàn đô IRCC phải bỏ ra trước mới có tài liệu làm việc.

Tôi có hỏi chị Mai, người phụ trách là sao khế ước này khó khăn quá vậy. Chị Mai nói rằng anh Nam cho biết đây là sự hy sinh của cơ quan. Mình không phải là nhà thầu xây cất để kiếm tiền. Đôi khi mình phải hy sinh cho nhu cầu tìm hiểu cộng đồng Việt Nam để đại học có tin tức mà lo sức khỏe cho đồng bào. Vì vậy anh Nam đã xuất ra số tiền đâu tiên là 4000 để bắt đầu. Mình sẽ cố gắng chạy tiền để chi tiêu cho xong sớm trong 1 năm để lấy lại tiền. Cơ quan sẽ không được đồng nào nhưng chị Mai tình nguyện cũng sẽ có chút phụ cấp. Công việc chưa xong thì anh Nam ra đi vào cõi vô cùng.

Chiến dịch thăm dân cho biết sự tình bắt đầu. Theo đường lối của đại học, chị Mai nhân viên hành chánh của IRCC làm đoàn trưởng phải đi tìm 3 vị đội trưởng. Mỗi đội phải tuyển mộ 50 người học tập và trả lời các câu hỏi. Tổng cộng 150 người tham dự các buổi học do chuyên viên đại học chỉ dẫn. Rồi thầy trò hoặc trực tiếp hoặc qua on line hay tel hỏi chuyện về y tế suốt năm dài nhiều lần. Tổng cộng cơ quan IRCC phải chi ra 30 ngàn tiền mặt để dùng làm chi phí cho chiến dịch. Mới đầu bỏ ra vài ngàn nhưng nếu không hoàn tất sẽ không báo cáo được và coi như mất khế ước. Tiền bỏ ra để mua thẻ hàng của các siêu thị để giữ lại biên lai đòi tiền đại học. Các thẻ này sẽ phát cho 3 đội trưởng tổng cộng mỗi người lãnh được khoảng 8,634$ để phát cho 50 người tham dự chương trình.



Mọi người tham dự suốt 2 năm chỉ lãnh phần thưởng có $50. Tay đội trưởng còn giữ cho đại đội trên 6 ngàn bao gồm phụ cấp chỉ huy và tiền khích lệ tinh thần cho các đoàn viên. Trong suốt mấy tháng vừa qua, quỹ IRCC thiếu tiền, như thường lệ, bác Lộc phải lấy tiền nhà cho vay 2 lần tổng công 15 ngàn. Các đoàn viên chỉ trông chờ thẻ khích lệ 50$ mà không phát ra thì làm sao hỏi được tin tức.

Anh Nam biết không. Tối hôm qua chị Mai ghé nhà đưa báo cáo tổng kết. IRCC đã chi ra 18 lần tổng kết 33,900$. Nhận được chi phiếu đại học gửi về 36,400$ với lời cảm ơn và khen tặng nồng nhiệt. Sau cùng tôi hỏi Ms Mai là chỉ còn 2,500$ là phần của chị Mai với tư cách đoàn trường chiến đấu trong 2 năm qua. Cơ quan IRCC là fiscal agent bỏ vốn suốt 2 năm vẫn là nhà thầu tay trắng. Tôi hỏi chị Mai vậy làm công việc 2 năm qua nhận 2,500$ có đủ không. Hay là IRCC phải chi thêm 500$ cho lên tinh thần. Nếu còn khế ước có tiếp tục không?

Mai nói xin bác đừng bận tâm cho tiền thêm. Làm chuyện này tuy bận rộn nhưng thực sự là giúp cho xã hội. Nếu còn chương trình cháu sẽ tiếp tục. Tôi nói rằng sẽ yêu cầu đại học thêm tiền hoặc là bớt số người. Dù là chúng ta sẽ hy sinh những hy sinh nhiều quá rất bất công. Và đại học phải gửi trước một số tiền hoặc là phải cấp cho bằng tiến sĩ danh dự. (Nói cho vui thôi)

Thân gửi anh Phạm Phú Nam. Trong các công việc bác cháu đã làm, có lẽ công tác này là công việc đáng hãnh diện bởi vì quanh ta chẳng ai làm cả. Xin báo cáo Phạm Phú Nam và toàn thể các thân hữu.Người khôn người ở chốn lao xao. Ta ngu đành phải hy sinh suốt đời. Nonprofit tại Hoa Kỳ dù ăn Phân nhưng cũng có phần hãnh diện. Có ai hy sinh nhận lời tham dự trả lời hỏi thăm sức khỏe phải hội hợp nhiều lần để lãnh 50 đồng trong 2 năm phiền phức xin liên lạc với chúng tôi. Trân trọng báo cáo. Thư gửi cháu Phạm Phú Nam. Bây giờ đang ở đâu? Chị Mai vốn là tín đồ số 1 nói rằng đa số tuyển quân tại nhà thờ. Cô đọc kinh: Chúa luôn ở cùng người.

--
Giao Chỉ San Jose. [email protected] (408) 316 8393 



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khoảng đầu thập niên 2000, trong một lần gặp thi sĩ Nguyễn Chí Thiện [1939-2012] tôi có hỏi về bản thảo tập thơ “Tiếng vọng từ đáy vực” của thi sĩ và những tài liệu liên quan, ông nói đã đưa hết cho bà Jean giữ. Qua đó tôi biết bà Jean Libby, là giảng viên sử học và sắc tộc học tại đại học cộng đồng trong vùng Vịnh San Francisco và là một người quan tâm đến những vi phạm nhân quyền tại Việt Nam, có nhiều gắn bó với cộng đồng người Việt ở California...
Quân đội Hoa Kỳ đã đưa ra lời kêu gọi dị thường tới người dân ở tiểu bang South Carolina: Hãy giúp chúng tôi tìm thấy chiếc máy bay chiến đấu bị mất tích của chúng tôi. NBC News đưa tin, có vẻ như đã xảy ra bất trắc trong chuyến bay gần liên căn cứ Joint Base Charleston vào chiều Chủ nhật và một máy bay phản lực F-35 Lightning II đã bị rơi.
Tối Thứ Bảy 16-9-2023, tại sân khấu của Robert Moore Theater, thành phố Costa Mesa, Quận Cam, Nam Cali gần 900 người đã đến dự đêm nhạc giao hưởng mừng sinh nhật 90 tuổi và sự cống hiến trọn đời cho nghệ thuật của nhạc sĩ Lê Văn Khoa do Hội Hiếu Nhạc Việt Mỹ và giàn nhạc giao hưởng Vietnames America Philharmonic thực hiện...
Liên đoàn Công nhân United Auto và Công ty xe Ford Motor đã tổ chức các cuộc đàm phán "hiệu quả hợp lý" vào thứ Bảy. Công đoàn trước đó đã bày tỏ sự không đồng tình với quyết định tạm thời sa thải công nhân tại Nhà máy lắp ráp Michigan của Ford, đồng thời tuyên bố rằng quyết định này "sẽ không hiệu quả".
Sau khi phong trào phản Thanh phục Minh thất bại, hàng triệu người Trung Hoa dùng tàu bè chạy xuống phương nam trốn sự truy sát của nhà Thanh. Trong số họ có một bộ phận kéo đến vùng đất thuộc miền nam nước ta ngày nay. Ban đầu họ tụ tập lại ở vùng Cù Lao Phố (Biên Hòa – Đồng Nai), sau vì trợ giúp Nguyễn Ánh nên bị Tây Sơn triệt hạ. Họ lại kéo về vùng đất Gia Định. Có thể kể hai nhóm tiêu biểu nhất của những người Hoa chạy nạn này là Dương Ngạn Địch và Trần Thượng Xuyên. Họ mang cả gia tộc, gia nhân và quân binh theo...
Liên đoàn Công nhân United Auto thông báo bắt đầu các cuộc đình công "Stand Up" tại các nhà máy lắp ráp General Motors, Ford và Stellantis vì thời hạn đạt được thỏa thuận với 3 công ty sản xuất xe hơi Hoa Kỳ đã hết hạn vào nửa đêm tối ngày 14 tháng 9 theo giờ miền Đông.
Sau yếu tố không khí để thở, nước uống là một nhu cầu rất quan trọng đối với đời sống con người. Trên mặt đất, nước chiếm 70%, đa số là nước biển mặn của 5 đại dương. Hiện có một số khu vực trên địa cầu thiếu nước sạch, nhất là Châu Phi. Các nhà khoa học đã sáng tạo ra những kỹ thuật lọc nước biển, để có nước sạch phục vụ đời sống con người. Đại học Urbana-Champaign, bang Illinois, Hoa Kỳ, đang nghiên cứu quá trình sử dụng hơi nước từ nguồn nước vô tận của các biển và đại dương, hứa hẹn một tương lai có nguồn nước sạch vô tận để cứu nhân loại. Hạn hán là do thiếu nước mưa, gây tác hại đến ngành nông nghiệp, cho nên đã có nhiều quốc gia thực hiện mưa nhân tạo để lấy nước ngọt.
Bệnh gan đang trở nên phổ biến hơn ở các nước phương Tây. Tại Thụy Điển, ước tính có khoảng một triệu người mắc bệnh gan nhiễm mỡ. Gan nhiễm mỡ, đúng như tên gọi có nghĩa là gan tích tụ mỡ, không gây ra bất kỳ triệu chứng nào. Vì vậy, hầu hết người bịnh không biết rằng họ có chất béo tích tụ, mà ở một số người cuối cùng có thể phát triển thành xơ gan và ung thư gan. Một nghiên cứu ở Thụy Điển cho thấy số người mắc bịnh gan nhiễm mỡ ngày càng gia tăng.
Kem. Bơ. Sữa chua. Phô mai. Một ly sữa tươi mát lạnh. Sữa là một phần thiết yếu trong chế độ dinh dưỡng hiện đại của con người. Ngày nay, sự phổ biến của các lựa chọn hấp dẫn như kem dừa, bơ hạt điều và sữa chua yến mạch… khiến cho nhiều người không còn mặn mà với sữa bò nữa, nhưng cũng có một số người lý do đơn giản chỉ là do không uống được sữa bò. Thời xa xưa, tổ tiên của chúng ta, giống như tất cả các loài động vật hữu nhũ khác, không thể tiêu hóa sữa sau khi đã lớn. Thậm chí ngày nay, ước tính có khoảng 68% dân số toàn cầu không tiêu hóa được lactose. Bí ẩn thực sự là tại sao một số người lại uống được sữa. Thích uống sữa là chuyện hoàn toàn bình thường. Uống sữa có rất nhiều lợi ích, nhất là khi thực phẩm khan hiếm. Các đàn cừu, dê và gia súc là những nguồn dinh dưỡng di động, chúng cung cấp loại chất lỏng sạch sẽ, có thể uống và tái tạo, có khả năng phát triển mạnh trong những môi trường mà con người không thể làm được.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.