Hôm nay,  

KINH PHÁP CÚ - Kệ số 1 và Kệ số 2

25/09/202413:44:00(Xem: 3126)
blank 

KINH PHÁP CÚ - Kệ số 1
Dhammapada Verse 1
 

Băng hình này do Cư sĩ Nguyên Giác làm để cúng dường Pháp. Dựa trên nhiều bản dịch khác nhau. Hình ảnh là từ trang Wikipedia Commons. Dựa theo các bản dịch của Thầy Thích Minh Châu, Daw Mya Tin, Weragoda Sarada Thero, Acharya Buddharakkhita, Bhante Suddhāso, và nhiều Thầy khác. Hình ảnh là từ trang Wikipedia Commons, chụp lại từ các vách đá Động Đôn Hoàng, Trung Quốc.
.
Khi trú tại tu viện Jetavana ở Savatthi, Đức Phật đã nói Bài kệ số 1 của Kinh Pháp Cú, liên hệ đến Cakkhupala, một vị trưởng lão mù. Có một lần, Thera Cakkhupala đến để tỏ lòng tôn kính Đức Phật tại tu viện Jetavana. Một đêm nọ, khi đang đi kinh hành thiền định, vị trưởng lão vô tình giẫm phải một số côn trùng.

Vào buổi sáng, một số tỳ kheo đến thăm vị trưởng lão đã tìm thấy những con côn trùng chết. Họ nghĩ xấu về vị trưởng lão và báo cáo với Đức Phật. Đức Phật hỏi họ rằng họ có nhìn thấy vị trưởng lão giết côn trùng không. Khi họ trả lời là không, Đức Phật nói, "Cũng như các ngươi không thấy ngài giết côn trùng, thì ngài cũng không nhìn thấy những con côn trùng khi còn sống đó. Hơn nữa, vì vị trưởng lão đã đạt được quả vị A la hán nên ngài không thể có ý định giết và do đó hoàn toàn vô tội."

Khi được hỏi tại sao Cakkhupala lại bị mù, mặc dù ngài là một vị A la hán, Đức Phật đã kể câu chuyện sau: "Cakkhupala là một bác sĩ trong một kiếp trước. Có lần, ông cố tình làm cho một bệnh nhân nữ bị mù. Phụ nữ đó đã hứa sẽ trở thành nô lệ của ông, cùng với các con của cô, nếu mắt cô được chữa khỏi hoàn toàn. Sợ rằng cô và các con sẽ phải trở thành nô lệ, cô đã nói dối bác sĩ. Cô nói với ông rằng mắt cô đang tệ hơn, trong khi thực tế, mắt đã được chữa khỏi hoàn toàn. Bác sĩ biết cô đang lừa dối ông, vì vậy để trả thù, ông đã cho cô một loại thuốc mỡ khác, khiến cô hoàn toàn bị mù. Hậu quả của hành động xấu xa này là bác sĩ đã mất thị lực nhiều lần trong những kiếp sau."

Sau đó, Đức Phật đã nói bài kệ như sau:
Tâm đi trước mọi trạng thái tinh thần. Tâm là chủ của chúng; tất cả chúng đều do tâm tạo ra. Nếu một người nói hoặc hành động với tâm không trong sạch, đau khổ sẽ theo sau như bánh xe theo bước chân con bò.

Video dài 2:12 phút:


https://www.youtube.com/watch?v=R8pDbQLFb6Y 


.... o ....

KINH PHÁP CÚ - Kệ số 2
Dhammapada Verse 2

Băng hình này được làm để cúng dường Pháp. Dựa trên nhiều bản dịch khác nhau. Hình ảnh là từ trang Wikipedia Commons. Dựa theo các bản dịch của Thầy Thích Minh Châu, Daw Mya Tin, Weragoda Sarada Thero, quý Thầy trong SuttaCentral và trong Access to Insight. Hình ảnh từ trang Wikipedia Commons.


Trân trọng cúng dường video này vào phạm vi công cộng. Bất kỳ ai cũng có thể sao chép, chỉnh sửa và phân phối, ngay cả cho mục đích thương mại, mà không cần phải xin phép. ⊗ This video is dedicated to the public domain. Anyone is free to copy, modify, and distribute it, even for commercial purposes, without needing to ask for permission. (Nguyên Giác)

…. o ….
 

Câu chuyện về Matthakundali
Khi cư trú tại tu viện Jetavana ở Savatthi, Đức Phật đã đọc Bài kệ số 2 của Kinh Pháp Cú, liên quan đến Matthakundali, một thanh niên Bà-la-môn. Thân phụ của Matthakundali là ông cụ Adinnapubbaka, rất keo kiệt và không bao giờ bố thí bất cứ thứ gì. Khi con trai bị bệnh, ông cụ không hỏi ý bác sĩ, cho đến khi quá muộn. Khi thấy con trai sắp chết, ông cụ đã đưa chàng thanh niên ra ngoài hiên nhà, để những người ghé đến nhà không nhìn thấy tài sản trong nhà.
Sáng hôm đó, Đức Phật sớm rời thiền định sâu sắc về lòng từ bi, mắt tuệ nhìn thấy chàng Matthakundali nằm trên hiên nhà. Vì vậy, khi vào thành phố để khất thực với các đệ tử, Đức Phật đã đứng gần cửa nhà của thanh niên Bà-la-môn Adinnapubbaka. Đức Phật đã phát ra một tia sáng để thu hút sự chú ý của chàng thanh niên đang nằm hướng mặt về phía bên trong ngôi nhà. Chàng thanh niên nhìn thấy Đức Phật; và vì rất yếu nên chàng chỉ có thể tuyên xưng đức tin của mình trong tâm trí. Nhưng thế là đủ. Khi chàng qua đời với trái tim thành kính với Đức Phật, chàng đã được tái sinh ở cõi trời Tavatimsa.

Từ cõi trời, chàng trai Matthakundali, nhìn thấy cha mình đang than khóc cái chết của chàng tại nghĩa trang, nên đã hiện thân ra với ông cụ bằng thân thể giống hệt như chàng trước đây. Chàng kể với cha mình về sự tái sinh của mình ở cõi Tavatimsa và cũng thúc giục cha đến gần và mời Đức Phật đến dùng bữa. Tại nhà của Adinnapubbaka, Đức Phật được hỏi rằng liệu người ta có thể hay không thể tái sinh ở cõi trời chỉ bằng cách thầm trong tâm tuyên xưng đức tin sâu sắc vào Đức Phật, mà không bố thí hay gìn giữ các giới luật đạo đức. Do vậy, Đức Phật muốn Matthakundali phải đích thân xuất hiện; ngay khi đó, Matthakundali xuất hiện với đầy đủ trang sức của một vị cõi trời và kể cho họ nghe về sự tái sinh của chàng ở thế giới Tavatimsa. Chỉ khi đó, thính chúng mới tin rằng con trai của Bà-la-môn Adinnapubbaka chỉ bằng cách dành trọn tâm trí tin vào Đức Phật đã đạt được nhiều vinh quang.

Sau đó, Đức Phật nói bài kệ như sau:
“Ý dẫn đầu các pháp. Ý làm chủ, ý tạo ra các pháp. Nếu với ý thanh tịnh, nói lên hay hành động, an lạc sẽ bước theo sau, như bóng, không rời hình.”
Nghe xong, Matthakundali và thân phụ là Adinnapubbaka đã đắc quả Dự lưu. Ông cụ Adinnapubbaka cũng hiến tặng gần như toàn bộ tài sản của cụ cho hoạt động hoằng pháp của Đức Phật.

Video dài 2:28 phút:


https://www.youtube.com/watch?v=Yg9zNDdUBCg 



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Gửi 20 triệu cư dân ĐBSCL sống trong cảnh hạn mặn và thiếu nguồn nước ngọt - Trái đất này sẽ là một hành tinh chết nếu không có nước. Trong lịch sử nhân loại, đã có những nền văn minh cổ đại bị tiêu vong không chỉ vì dịch bệnh mà do thiếu nước
Nhơn ngày Tết, ông Nguyễn văn Tương (*) tới thăm và mừng tuổi Cụ Trần văn Hương tại tư thất của Cụ . Bắt tay khách, Cụ Trần văn Hương vui vẻ nói : -Em còn trẻ quá, chắc em không có học với qua
Tết Nguyên Đán Canh Tý 2020 tin từ quê nhà cho biết là có tin vui và tin buồn đến cùng một lúc: Đó là việc lái xe dưới ảnh hưởng của men bia rượu sẽ bị phạt rất nặng. Đây là tin buồn cho dân nhậu và quán nhậu nhưng là tin vui cho đại chúng
Đến nay đã 46 năm, Biển Đông dậy sóng, bao ngư dân ra khơi bị tàu Trung Cộng cướp giết và đế quốc kia lại muốn chiếm thêm quần đảo Trường Sa và toàn bộ Biển Đông.
chúng ta cũng đã từng dùng thuốc thiên nhiên rồi. Đó là thuốc Bắc, thuốc Nam, thuốc Ta hay còn gọi là thuốc “Vườn”... Sau 75, danh từ thuốc Dân tộc đã được dùng để chỉ những loại thuốc được sản xuất và bào chế từ cây cỏ ở Việt Nam
khởi công xây con đập Luang Prabang từ 4/2020. Đó sẽ là một ngày tang tóc cho toàn thể 20 triệu cư dân 13 tỉnh Miền Tây, mà vòng khăn tang đó lại do chính Nhà Nước Việt Nam tự quấn lên đầu người dân mình
phải tái lập quyền tư hữu đất đai cho người dân, ngưng ngay việc cưỡng chiếm đất đai đi ngược lại luật nhân quyền quốc tế, và trả lại những bất động sản bị Nhà nước tịch thu cho sở hữu chủ hợp pháp
Tuyển tập nhắm vào giới độc giả trẻ, là thế hệ đoàn sinh và huynh trưởng GĐPT sanh ra và lớn lên tại hải ngoại, hầu nâng cao nhận thức và hành động trước thiên tai ngày càng nặng nề do những hành vi tiêu cực của con người gây ra.
nối tiếp duy trì truyền thống tốt đẹp tỏ lòng biết ơn của người Việt Nam nói riêng, trong những ngày đầu Xuân Năm Mới Dương Lịch 2020 và cũng là trước thềm Năm Mới Âm Lịch 2020, chúng tôi cũng xin được bầy tỏ lòng biết ơn
Yêu cầu: Chấm dứt ngay việc dùng lực lượng vũ trang (quân đội, công an, các lực lượng khác) dùng bạo lực dưới mọi hình thức trong việc giải quyết vấn đề đất đai với nhân dân Đồng Tâm cũng như với nhân dân tất cả các địa phương ở Việt Nam


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.