Hôm nay,  

KINH PHÁP CÚ - Kệ số 1 và Kệ số 2

25/09/202413:44:00(Xem: 3274)
blank 

KINH PHÁP CÚ - Kệ số 1
Dhammapada Verse 1
 

Băng hình này do Cư sĩ Nguyên Giác làm để cúng dường Pháp. Dựa trên nhiều bản dịch khác nhau. Hình ảnh là từ trang Wikipedia Commons. Dựa theo các bản dịch của Thầy Thích Minh Châu, Daw Mya Tin, Weragoda Sarada Thero, Acharya Buddharakkhita, Bhante Suddhāso, và nhiều Thầy khác. Hình ảnh là từ trang Wikipedia Commons, chụp lại từ các vách đá Động Đôn Hoàng, Trung Quốc.
.
Khi trú tại tu viện Jetavana ở Savatthi, Đức Phật đã nói Bài kệ số 1 của Kinh Pháp Cú, liên hệ đến Cakkhupala, một vị trưởng lão mù. Có một lần, Thera Cakkhupala đến để tỏ lòng tôn kính Đức Phật tại tu viện Jetavana. Một đêm nọ, khi đang đi kinh hành thiền định, vị trưởng lão vô tình giẫm phải một số côn trùng.

Vào buổi sáng, một số tỳ kheo đến thăm vị trưởng lão đã tìm thấy những con côn trùng chết. Họ nghĩ xấu về vị trưởng lão và báo cáo với Đức Phật. Đức Phật hỏi họ rằng họ có nhìn thấy vị trưởng lão giết côn trùng không. Khi họ trả lời là không, Đức Phật nói, "Cũng như các ngươi không thấy ngài giết côn trùng, thì ngài cũng không nhìn thấy những con côn trùng khi còn sống đó. Hơn nữa, vì vị trưởng lão đã đạt được quả vị A la hán nên ngài không thể có ý định giết và do đó hoàn toàn vô tội."

Khi được hỏi tại sao Cakkhupala lại bị mù, mặc dù ngài là một vị A la hán, Đức Phật đã kể câu chuyện sau: "Cakkhupala là một bác sĩ trong một kiếp trước. Có lần, ông cố tình làm cho một bệnh nhân nữ bị mù. Phụ nữ đó đã hứa sẽ trở thành nô lệ của ông, cùng với các con của cô, nếu mắt cô được chữa khỏi hoàn toàn. Sợ rằng cô và các con sẽ phải trở thành nô lệ, cô đã nói dối bác sĩ. Cô nói với ông rằng mắt cô đang tệ hơn, trong khi thực tế, mắt đã được chữa khỏi hoàn toàn. Bác sĩ biết cô đang lừa dối ông, vì vậy để trả thù, ông đã cho cô một loại thuốc mỡ khác, khiến cô hoàn toàn bị mù. Hậu quả của hành động xấu xa này là bác sĩ đã mất thị lực nhiều lần trong những kiếp sau."

Sau đó, Đức Phật đã nói bài kệ như sau:
Tâm đi trước mọi trạng thái tinh thần. Tâm là chủ của chúng; tất cả chúng đều do tâm tạo ra. Nếu một người nói hoặc hành động với tâm không trong sạch, đau khổ sẽ theo sau như bánh xe theo bước chân con bò.

Video dài 2:12 phút:


https://www.youtube.com/watch?v=R8pDbQLFb6Y 


.... o ....

KINH PHÁP CÚ - Kệ số 2
Dhammapada Verse 2

Băng hình này được làm để cúng dường Pháp. Dựa trên nhiều bản dịch khác nhau. Hình ảnh là từ trang Wikipedia Commons. Dựa theo các bản dịch của Thầy Thích Minh Châu, Daw Mya Tin, Weragoda Sarada Thero, quý Thầy trong SuttaCentral và trong Access to Insight. Hình ảnh từ trang Wikipedia Commons.


Trân trọng cúng dường video này vào phạm vi công cộng. Bất kỳ ai cũng có thể sao chép, chỉnh sửa và phân phối, ngay cả cho mục đích thương mại, mà không cần phải xin phép. ⊗ This video is dedicated to the public domain. Anyone is free to copy, modify, and distribute it, even for commercial purposes, without needing to ask for permission. (Nguyên Giác)

…. o ….
 

Câu chuyện về Matthakundali
Khi cư trú tại tu viện Jetavana ở Savatthi, Đức Phật đã đọc Bài kệ số 2 của Kinh Pháp Cú, liên quan đến Matthakundali, một thanh niên Bà-la-môn. Thân phụ của Matthakundali là ông cụ Adinnapubbaka, rất keo kiệt và không bao giờ bố thí bất cứ thứ gì. Khi con trai bị bệnh, ông cụ không hỏi ý bác sĩ, cho đến khi quá muộn. Khi thấy con trai sắp chết, ông cụ đã đưa chàng thanh niên ra ngoài hiên nhà, để những người ghé đến nhà không nhìn thấy tài sản trong nhà.
Sáng hôm đó, Đức Phật sớm rời thiền định sâu sắc về lòng từ bi, mắt tuệ nhìn thấy chàng Matthakundali nằm trên hiên nhà. Vì vậy, khi vào thành phố để khất thực với các đệ tử, Đức Phật đã đứng gần cửa nhà của thanh niên Bà-la-môn Adinnapubbaka. Đức Phật đã phát ra một tia sáng để thu hút sự chú ý của chàng thanh niên đang nằm hướng mặt về phía bên trong ngôi nhà. Chàng thanh niên nhìn thấy Đức Phật; và vì rất yếu nên chàng chỉ có thể tuyên xưng đức tin của mình trong tâm trí. Nhưng thế là đủ. Khi chàng qua đời với trái tim thành kính với Đức Phật, chàng đã được tái sinh ở cõi trời Tavatimsa.

Từ cõi trời, chàng trai Matthakundali, nhìn thấy cha mình đang than khóc cái chết của chàng tại nghĩa trang, nên đã hiện thân ra với ông cụ bằng thân thể giống hệt như chàng trước đây. Chàng kể với cha mình về sự tái sinh của mình ở cõi Tavatimsa và cũng thúc giục cha đến gần và mời Đức Phật đến dùng bữa. Tại nhà của Adinnapubbaka, Đức Phật được hỏi rằng liệu người ta có thể hay không thể tái sinh ở cõi trời chỉ bằng cách thầm trong tâm tuyên xưng đức tin sâu sắc vào Đức Phật, mà không bố thí hay gìn giữ các giới luật đạo đức. Do vậy, Đức Phật muốn Matthakundali phải đích thân xuất hiện; ngay khi đó, Matthakundali xuất hiện với đầy đủ trang sức của một vị cõi trời và kể cho họ nghe về sự tái sinh của chàng ở thế giới Tavatimsa. Chỉ khi đó, thính chúng mới tin rằng con trai của Bà-la-môn Adinnapubbaka chỉ bằng cách dành trọn tâm trí tin vào Đức Phật đã đạt được nhiều vinh quang.

Sau đó, Đức Phật nói bài kệ như sau:
“Ý dẫn đầu các pháp. Ý làm chủ, ý tạo ra các pháp. Nếu với ý thanh tịnh, nói lên hay hành động, an lạc sẽ bước theo sau, như bóng, không rời hình.”
Nghe xong, Matthakundali và thân phụ là Adinnapubbaka đã đắc quả Dự lưu. Ông cụ Adinnapubbaka cũng hiến tặng gần như toàn bộ tài sản của cụ cho hoạt động hoằng pháp của Đức Phật.

Video dài 2:28 phút:


https://www.youtube.com/watch?v=Yg9zNDdUBCg 



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tổng thống Nga Vladimir Putin hôm thứ Bảy đã trao cho các nhà lãnh đạo châu Phi đang tìm cách làm trung gian hòa giải trong cuộc chiến ở Ukraine một danh sách các lý do tại sao ông tin rằng nhiều đề xuất của họ là sai lầm, dội một gáo nước lạnh vào một kế hoạch đã bị Ukraine bác bỏ phần lớn.
Trong một hồ sơ pháp lý được đưa ra vào cuối ngày thứ Sáu, các công tố làm việc cho Công tố đặc biệt Jack Smith đã thông báo với tòa án rằng thông tin mà họ sẽ chuyển giao cho các luật sư của Donald Trump như một phần của quá trình khám phá sẽ chứa một số thông tin về "các cuộc điều tra đang diễn ra" có thể dẫn đến các cáo buộc mới.
Có lẽ, không ai trên đời này mà không từng ít nhất một lần cảm nghiệm sự cô đơn. Nhiều người sợ hãi cô đơn, nhưng cũng có không ít người thích nó. Thi sĩ và tiểu thuyết gia người Áo Rainer Maria Rilke (1875-1926) vào khoảng những năm từ 1902 đến 1908 đã viết cho một sinh viên 19 tuổi có tên là Franz Xaver Kappus (1883–1966) đang học tại Học Viện Quân Sự ở thành phố Vienna của Áo, mà sau đó người thi sĩ trẻ này đã tập hợp các lá thư của Rilke và in lại trong tác phẩm “Letters to a Young Poet” [Những Lá Thư Cho Một Thi Sĩ Trẻ]: “Điều cần thiết chỉ là điều này: sự cô đơn, sự cô đơn nội tâm bao la. Quay vào bên trong chính bạn và không gặp một ai trong nhiều giờ đồng hồ -- đó là điều bạn cần phải đạt được.”
Từ đầu năm đến giờ, giới truyền thông liên tục đưa những tin tức tốt đẹp về thị trường xe điện (EV) ở Mỹ cũng như trên toàn thế giới. Mẫu xe bán chạy nhất thế giới trong quý 1 trên toàn cầu là chiếc Tesla Model Y với 267,200 chiếc, đứng trên cả những mẫu xe xăng nổi tiếng lâu đời của Toyota như Corolla, Camry… Số lượng xe điện bán ra trên toàn cầu tăng gấp ba chỉ trong ba năm, từ 2020 đến 2022. Các hãng chế tạo xe hơi lớn trên thế giới đều đưa ra nhiều mẫu xe điện mới, khiến cho khách hàng ngày càng có nhiều lựa chọn hơn khi mua xe điện. Đặc biệt phải nhắc đến vấn đề giá. Hiện nay đã có nhiều mẫu xe điện tại Mỹ có giá không cao hơn so với các mẫu xe xăng. Đó là chưa kể đến những khoản hoàn thuế ưu đãi dành cho xe điện. Nếu tính thêm những khoảng ưu đãi từ chính phủ liên bang, tiểu bang, mẫu xe điện Tesla Model 3 ở California nay có giá cơ bản chỉ vào khoảng dưới $30,000. Quả thật là rất hấp dẫn nếu so sánh với chỉ cách đây một năm.
Chúng ta đang sống trong một thế giới mà khoa học kỹ thuật kiểm soát hầu hết mọi mặt của môi trường sống, được che chở trong môi trường nhân tạo đến nỗi nếu chúng ta không xem mục thời tiết trên điện thoại di động thì chúng ta không biết bên ngoài nóng hay lạnh; chúng ta nhìn hoa anh đào nở trên màn ảnh và biết trời sang xuân và tuyết rơi trên Tivi là dấu hiệu của mùa đông. Tuy nhiên, mặc dù chúng ta không còn phải dầm mưa dãi nắng như trước, có thể chúng ta lại phải đương đầu với một vấn đề khác mà chúng ta ít để ý đến, đó là ô nhiễm ngay trong không khí mà chúng ta đang hít thở.
Rất lâu trước khi loài người biết viết, người ta đã truyền tai nhau những câu chuyện về linh hồn, ma quỷ và những thứ thình lình xuất hiện trong đêm. Ngày nay, những câu chuyện tương tự vẫn còn được kể lại, có liên quan đến niềm tin tôn giáo, khả năng ngoại cảm, hào quang, phép lạ và ma quỷ… Là một khoa học gia, dĩ nhiên Don Lincoln nghi ngờ về tất cả những niềm tin đó. Khi nói chuyện với những người tin vào những điều đó, Don Lincoln sẽ chỉ ra những mâu thuẫn trong ý tưởng hoặc lý do tại sao ông không chấp nhận kết luận của họ. Thường thì những cuộc trò chuyện này sẽ kết thúc với việc người kia nói: “Tất nhiên là ông không tin rồi. Ông là một khoa học gia mà. Làm gì biết về mấy cái này. Đó là thứ siêu nhiên.”
Chính quyền Texas lại đẩy di dân lên xe buýt và chở vào Caliofrnia: Một nhóm người di cư đến bằng xe buýt ở trung tâm thành phố Los Angeles hôm thứ Tư đã được gửi đến từ Texas trong một hành động mà thị trưởng thành phố L.A. gọi là "đê hèn" của một thống đốc đảng Cộng hòa, AP đưa tin.
Cựu Thứ trưởng Tư pháp Hoa Kỳ Andrew Weissmann đã dự đoán trên MSNBC rằng Công tố đặc biệt của Bộ Tư pháp Jack Smith sẽ truy tố Trump với các tội danh liên quan đến cuộc nổi dậy ở Điện Capitol ngày 6/1/2021 và âm mưu duy trì quyền lực đã được báo trước của Trump sau thất bại của ông trong cuộc bầu cử năm 2020.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.