Hôm nay,  

Xin đừng vội tan vào buổi chiều / Oh Please, Not to Fade So Fast into the Afternoon

14/02/202206:04:00(Xem: 5106)
blankNguyễn Lương Vỵ

Xin đừng vội tan vào buổi chiều
Oh Please, Not to Fade So Fast into the Afternoon
.
Thơ: Nguyễn Lương Vỵ
Chuyển ngữ: Phan Tấn Hải
.
Xin đừng vội tan vào buổi chiều
.
Gửi DMC
.
I.
.
Xin đừng vội tan vào buổi chiều
Chiều đang tan vàng ngất cô liêu
Chiều đang vỡ tím ngất một thuở
Chiều đang gió vĩ cầm quá nhiều
.
Gió sẽ cuốn đi trời cuối hạ
Đầm đìa hương rạ với hương cau
Em sẽ thấy mảnh trời rất lạ
Trong vườn thanh rướm nắng không màu
.
Màu hôm trước được mùa hội ngộ
Màu hôm sau mất dấu chim bay
Lời hóa đá nhớ triều sóng vỗ
Ta hóa thân thành chỗ em ngồi
.
Chỗ em ngồi vừa khít chiêm bao
Sẽ không phai lá nở giọng chào
Sẽ không hết đồng dao trổ nụ
Sẽ không ngờ tại sao tại sao . . .
.
.
II.
.
Xin đừng vội tan vào buổi chiều
Chiều đang tan xanh ngất hồn rêu
Chiều đang rụng trắng ngất bóng mộ
Chiều đang đóng đinh một tiếng kêu
.
Một tiếng kêu rất sâu rất nhọn
Ngực tràn âm nhón gót trầm trầm
Em sẽ nghe con đường rất mỏng
Một tiếng kèn lá dứa xa xăm
.
Trời hôm trước nguồn xưa vắng tạnh
Trời hôm sau suối cũ se da
Nước tái mặt mây xám đặc quánh
Ta tái xanh làm kẻ không nhà
.
Kẻ không nhà ghiền làm con ma
Ngó mông ngó miết bóng chiều tà
Ngó nghiêng ngó ngửa mộng bay vụt
Ngó sững thời gian thơm huyết hoa . . .
.
.
III.
.
Xin đừng vội tan vào buổi chiều
Chiều đang tan hồng ngất bao điều
Chiều đang bay nguyệt quế rợp nắng
Chiều đang nồng Hòn Kẽm(*) đá reo
.
Đá reo trên đỉnh cô phong ấy
Tịch mịch rền theo những cánh chim
Em sẽ hái âm tròn mây mẩy
Những hạt cườm hây hẩy trong tim
.
Tìm hôm trước chỗ ngồi đã biệt
Tìm hôm sau tiếng nói đã ly
Vâng đúng vậy chúng ta đang chết
Đang gặm mòn nhai mỏi cuồng si
.
Cuồng si ơi trời đất cũng ừ
Nhịp trùng sinh quay tít ngất ngư
Ta hóa thân thành con muỗi nhỏ
Vo ve bên em nhoẻn nụ cười trừ . . .
04.2011
.
(*) Hòn Kẽm: tên một ngọn núi ở Quảng Nam
.
.
blankTranslated by Phan Tan Hai

Oh Please, Not to Fade So Fast into the Afternoon
To DMC
.
I.
.
Oh please, not to fade so fast into the afternoon
The one that is scattering in a goldenly swooning loneliness
The one that is shattering at a purply time of faintness
And the one whose wind is playing with so many violins
.
Because wind will flow away a sky of ending summer
Blending mistily the fragrances of rice straw and areca nut
And you will see a piece of very strange sky
Falling its colorless sunlight onto your garden
.
Because colors had a fine crop of reunion the previous day
And are gone with traces of flying birds the later day
Words turn into rocks and miss the flapping waves
And I transform into a seat where you sit on
.
Because the seat where you sit on is suitable for a dream
That won’t gray out the leaves voicing the greetings
That won’t see the end of folk songs whispering
And that won’t cease the surprise of whys and whys
.
.
II.
.
Oh please, not to fade so fast into the afternoon
The one that is scattering on greenly swooning soul of moss
The one that is falling on whitely faint shadows of tombs


And the one that is hammering the nails on a scream
.
Because that scream echoes so deeply and so sharply
Becoming deep tone heartbeats humming in my chest
And you will hear over a very slim trail
A song of leaf-made trumpet from far far away
.
Because the ancient spring coyly ran dry under the previous sky
And the old stream is squeezing its skin under the later sky
Water pales its face, cloud thickens grayly
And I become a pale homeless guy
.
The one homeless guy who’s addicted to be a ghost
Who gazes endlessly at the slanting afternoon shadows
Who looks left and right, high and low at soaring dreams
And who suddenly sees the time is perfumed with flowers of blood . . .
.
.
III.
.
Oh please, not to fade so fast into the afternoon
The one that is scaterring with so much faintness of roses
The one that is flying with sunny laurel wreaths
And the one that is warming the sounding rocks on Hon Kem(*)
.
Because the rocks sing from that mountaintop
Softly echo alongside wings of the birds
Become the round notes for you to pick up
And blend the beads of youth into your heart
.
For now I search and see the previous day’s seat is left vacant
And the later day’s voice is also bygone
Yeah it is true that we are dying
We are gnawing and tiredly chewing the silly madness
.
Oh silly madness, just watch the heaven and earth
where the cycles of births revolve around the faintness
Where I transform into a small mosquito
And hover around you and smile naively . . .
April 2011
.
(*) Hon Kem: Name of a mountain in Quang Nam Province.
.
GHI CHÚ:
Hôm nay 14/2/2022 là ngày Lễ Tình Yêu - Valentine's Day. Nguyễn Lương Vỵ (1952-2021) là một trong các nhà thơ viết về tình yêu mãnh liệt nhất trong thi ca Viêt Nam. Tuần lễ này cũng là tròn một năm NLV ra đi. Nhà thơ Nguyễn Lương Vỵ sinh ngày 9/5/1952 tại Quán Rường, Tam Kỳ, Quảng Nam. Từ trần ngày 18/2/2021 tại Quận Cam, California. Nguyễn Lương Vỵ nổi tiếng trong giới văn học Miễn Nam VN từ 1969, khi còn là học sinh trung học. Ông sáng tác đa dạng, nổi bật với văn phong riêng biệt, xuất sắc trong cả thơ đời và thơ đạo.
.
Tác phẩm đã in của Nguyễn Lương Vỵ:
. Âm Vang Và Sắc Màu (NXB Trẻ, Sài Gòn, 1991);
. Phương Ý (NXB Thanh Niên, Sài Gòn, 2000);
. Hòa Âm Âm Âm Âm… (NXB Thư Ấn Quán, New Jersey, 2007);
. Huyết Âm (NXB Q&P Production, California, 2008);
. Tinh Âm (NXB Q&P Production, California, 2010);
. Bốn Câu Thất Huyền Âm (NXB Q&P, Production, California, 2011);
. Tám Câu Lục Huyền Âm (NXB Q&P Production, California, 2013);
. Năm Chữ Năm Câu (NXB Q&P Production, California, 01.2014);
. Năm Chữ Ngàn Câu (NXB Q&P Production, California, 12.2014);
. Tuyển Tập Thơ 45 Năm (1969 – 2014) (NXB Sống, Q&P Production, California, 2015).
. Tuyển Tập Thơ 50 Năm (1969-2019) (Văn Học Press, Q&P Production, California, 2020).
.
.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Em xa Phố Thị lâu rồi/ Có quên không nhỉ những nơi hẹn hò/ Khu rừng Trắc - Bá bây giờ/ Mùa Thu đã gọi vàng xưa đổ về...
Gái muộn chồng thì thậm khổ/ Trai muộn vợ cũng thậm khổ/ Mây trên trời thì kéo xuống/ Gió ngoài biển thì thổi vô...
Đại Quan họ Đỗ, quê cha đất tổ ở Huyện Nho Quan, Tỉnh Ninh Bình, một vùng núi non hùng vĩ, sơn thủy hữu tình nhưng nghèo. Ninh Bình là vùng đất hẹp, người đông cho nên đất đai quý hơn vàng. Tổ tiên bao đời sống bằng nghề nông, đổ mồ hôi nước mắt trên vài mẫu ruộng, sống chết với ruộng đồng nhưng cuộc đời vẫn không khá.
Một người đứng trước cửa nhà, nhìn ra đường cái, thấy không rõ; đưa tay che ngang mày, chận ánh nắng để có thể ngóng thấy chuyện gì đang xảy ra ở ngả tư. Đó là tầm nhìn.Một người đi giữa cánh đồng, dùng ống dòm nhìn chung quanh, tay điều chỉnh liên tục để ống kính hội tụ điểm nhìn. Ở hướng tây, thấy những bãi hoa dại màu sắc rực rỡ; ở hướng nam, thấy những con chim lạ bay nhảy tung tăng; ở hướng đông, thấy một phụ nữ đang làm gì không thể đoán được. Đó là tầm nhìn. Một người leo lên núi cao, nhìn xuống thành phố, xóm làng, ruộng nương, đường xá, sông lạch, nhỏ như đồ chơi, cảnh nhựa. Bốn bề mênh mông, dường như cảm khái trải dài đụng đến chân trời. Hơi thở tươi mát, lòng mở rộng, cảm thông đất trời. Đó là tầm nhìn. Một người ngồi trong phòng ngày này qua ngày kia, cắm cúi nhìn vào kính hiển vi, theo dõi những con vi khuẩn, quên hết đời sống bên ngoài. Đó là tầm nhìn.
Phải rời bỏ quê nhà vì chiến tranh, người nghệ sĩ Ukraine vẫn tiếp tục dùng tài năng của mình để vẽ tranh biếm họa lột tả bộ mặt thật của cuộc chiến mà Putin đang gieo rắc (Theo tờ Washington Post – bài nguyên tác của MiChael Cavna.) Rạng sáng ngày 24 tháng 2 năm 2022, Vladimir Kazanevsky đang làm việc trong studio của mình ở Kyiv thì nghe thấy tiếng nổ từ Sân bay Quốc tế Boryspil gần đó. Tâm trí ông nhói lên giai điệu của một bài hát thời Thế Chiến II về cuộc xâm lược Liên bang Xô viết năm 1941 của Đức Quốc xã với lời bài hát: Ngày 22 tháng 6, đúng 4 giờ sáng, Kyiv bị ném bom. Và chúng tôi biết chiến tranh đã bắt đầu.
Đôi tay, cánh tay, thân mình của anh bê bết máu, Anh đã men theo hàng rào kẽm gai suốt mười cây số mà không thể luồn bên dưới rào được. Anh cũng không hề thấy một nơi nào có kẽ hở để lách qua. Nhưng mà ở ngay phía bên kia, chỉ cách chừng năm mươi phân thôi, ở bên trên những vòng dây có gai nhọn hoắt làm rách toạc mọi thứ, một thế giới khác sẽ hiện ra, nơi đó nhà cửa không đổ sụp xuống, nơi đó đàn bà, trẻ con không lẩn trốn như thú vật, và đàn ông thì không còn sợ hãi, không còn chịu cảnh đói rách lạnh rét nữa.
Thế mà giờ đây, tôi mất đi khứu giác và vị giác, nghĩa là tôi chẳng ngửi được mùi hương của hoa, của ly cà phê, của người đẹp sức nước hoa Baccarat đắt tiền bước ngang qua; tôi cũng chẳng nếm được thức ăn ngon, mất đi cái sung sướng thưởng thức món sơn hào hải vị trong nhà hàng. -- Tùy bút của một nạn nhân Covid-19. Việt Báo trân trọng mời đọc.
Còn bao nhiêu những lần Xuân/ Ta về ở lại quê hương/ Tìm vết tích xưa chiến trường/ Gom bao mảnh vụn thịt xương...
Đã hẳn thân phận con người quả là nhục nhã khi chỉ có thể im câm thúc thủ trước mọi sự định đoạt, nhào nặn của Định Mạng và Ngẫu Nhiên, nhưng nếu được những thế lực vô tâm này xếp bày cho trúng số thì cũng không tệ lắm. Hỡi ông lão bán vé số, hởi anh phu hốt rác, đừng chết, đừng tuyệt vọng trước giờ xổ số!
Tôi bước ra cửa, vì biết không giành nổi với mấy bà đang chết mê chết mệt thằng bé con và thầm mỉm cười. Mới hôm kia, bà nào cũng hăng máu đả đảo hải tặc rất quyết liệt, tưởng như không có gì cản nổi, mà bữa nay ôm cưng thằng… con hải tặc quên trời đất, mà câu nào cũng có chữ “cha mày, cha mày” thiệt là âu yếm, đáng yêu làm sao!


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.