Hôm nay,  

Thoát ly

14/07/202214:19:00(Xem: 3794)

Truyện ngắn

couple-in-trouble 

 

– Được rồi, nếu anh cần thì em hiểu anh mà.

 

– Em có chắc không? Em có thể tự xoay sở với ba nhóc tì không? Thật không? Mười lăm ngày thì hơi lâu đó? 

 

– Anh nè, em sẽ sắp xếp công việc của em, em sẽ cố gắng đề về nhà sớm hơn, và rồi có cô bảo mẫu và bà ngoại, mọi việc sẽ tốt thôi anh ạ.

 

– Anh vẫn còn đắn đo, nhưng đi một chuyến xa như thế mà nếu ít hơn mười lăm ngày thì sẽ uổng phí đi.

 

– Tất nhiên rồi anh ạ, nhưng mà vẫn có điều gì đó mà em không hiểu được. Làm thế nào mà cả Luc, Yvan và anh lại có thể quyết định nhanh như vậy, một chuyến du hành, đến phía Đông nước Mỹ, đâu phải ngay sát bên cạnh đây đâu, tất cả những việc đó đều phải sắp xếp từ nhiều ngày trước kia chứ.

 

– Nhưng mà bọn anh đã bàn về việc này từ lâu lắm rồi em ạ, và em cũng biết niềm đam mê của Luc đối với gia đình Kennedy, hắn cũng muốn đi xem Martha Vineyard(*), và đến đó theo kiểu hành hương.

 

– Đồng ý anh ạ, nhưng mà thời gian gần đây anh quá sức mệt mỏi và căng thẳng, em nghĩ đi du lịch như thế cũng không phải là cách tốt nhất để nghỉ ngơi đâu anh.

 

– Ba ơi ba à, ba phụ con làm cái tháp này đi ba, cái mẫu logo này sao mà khó quá nè!

 

– Chờ Ba hai phút đi Sacha con!

 

– Ba ơi, thằng Noé nó cứ ở trong bồn tắm, không chịu ra kìa ba!

 

– Joséphine, ba đang nói chuyện với mẹ con, con có thấy không chứ! để cho ba yên trong năm phút được không con!

 

– Anh thấy chưa, em đã nói mà, mọi thứ đều khiến anh bực mình, anh chỉ cần một tuần yên tĩnh đi chữa bệnh ở biển là xong ngay, thay vì đi lang thang nơi chốn khó khăn đến tận chân mây cuối trời như thế!

 

– Ủa, từ bao giờ miền Đông nước Mỹ là tận chân mây cuối trời vậy em?

 

– Thôi này anh. Anh muốn làm gì thì tùy anh, đây không phải là lần đầu tiên em phải lo cho các con của em.

 

– Con của em?

 

– Ba ơi, Mẹ ơi.

 

– Thôi đủ rồi các con ! Để cho ba mẹ nói chuyện coi, con bế Noé ra khỏi bồn tắm đi rồi vào phòng các con, nhanh đi!

 

– Dạ vâng, em nói là Con của em.

 

– Đây là lần đầu tiên anh muốn thay đổi không khí, có vẻ như là em không hề khuyến khích anh thì phải.

 

– Em đã nói rồi: anh hãy làm những gì anh thích, và nếu như mấy bà vợ của bạn anh đều đồng ý như vậy thì em không có gì để thêm nữa.

 

– Mấy bà ấy cũng đang đi chu du em à.

 

– Tất nhiên là nếu con cái không đi cùng thì tiện hơn rất nhiều rồi.

 

Thế là anh ấy đã ra đi, hai ngày nay, và xem chừng tôi đã không chịu nổi rồi, bọn nhóc vắng cha chúng có vẻ như quậy hơn nhiều, cả ba đứa luôn. Tôi nghĩ rằng mình có thể trông vào mẹ mình, bạn biết không, không tin được đâu, bà luôn bận bịu khi mình muốn nhờ vả, khi thì bạn bè của bà, khi thì làm tóc, đi bác sĩ, rồi sửa soạn cho chuyến du hành bằng tàu thủy đi Ai Cập, tôi nghĩ lại, nếu như tôi tự chăm sóc cho bản thân thì giờ này mọi thứ đã khác đi rồi. Rồi ở sở làm của tôi thì cũng không khá hơn, không cách nào bỏ về trước bảy giờ tối, rồi còn cô bảo mẫu ư? cô ta phải học tiếng Trung quốc hai lần trong tuần và chuẩn bị về nước vào tháng bảy này. Thế thì tôi làm thế nào với bọn nhóc bây giờ? Cuối tuần tôi phải ủi áo quần ít nhất là trong ba giờ đồng hồ nữa đây.

 

– Mẹ ơi, lấy cho con cái bánh đi mẹ.

 

Tôi không hiểu tại sao tôi lại nghĩ ra chuyện phịa này chứ, may mà Ivan và Luc đã giúp tôi để không bị lộ, nhưng ngay cả bọn họ cũng không phấn khởi mấy khi nghe tôi trình bày kế hoạch của mình. Rồi tôi làm sao để mang quà du lịch về cho con đây?

 

Mới hôm rồi tôi đã hoảng hồn khi nói chuyện điện thoại, cô ấy không hiểu sao mà nghe rõ quá, "… Như thể anh ở đâu ngay bên cạnh đây thôi", tôi liền pha trò và nói rằng: "Em thấy chưa, đâu phải là tận chân mây cuối trời!"

 

À, tôi cũng không được tính sai việc lệch múi giờ nữa chứ. Ôi! dàn dựng cảnh không hay rồi! Đáng lý ra tôi phải tìm một điểm đến đơn giản hơn kia chứ! Trong mười lăm ngày này thế nào tôi cũng bị dính, bị mắc vào cái bẫy mình tự giăng ra. Tôi cảm thấy mình không đáng tự hào tí nào cả, để mặc cô ta tự xoay sở với ba đứa giặc, rồi tôi còn nói dối nàng nữa chứ. Nhưng mà tôi đâu có phải là người chồng đầu tiên "thoát ly" đâu, thỉnh thoảng phải nghĩ đến bản thân chứ, như thế tâm hồn mình mới có được sự cân bằng. Ngoài ra việc đổi không khí rất tốt cho đôi vợ chồng, sẽ làm mọi việc có sắc thái mới hơn. Tôi cảm thấy vui thích, bây giờ tôi có thể nghĩ đến việc khác, không còn nhớ đến bài tập của Joséphine, đến tã lót của Noé, và legos của Sacha nữa. Còn thêm những tiếng la hét không bao giờ ngưng kia nữa chứ! Bọn trẻ đòi hỏi đủ thứ. Tôi thì không thể chịu nổi rồi, tôi phải đi cho biết đó biết đây chứ!

 

– Vâng, cám ơn cô, vui lòng để khay trên bàn, vâng đúng thế, tôi đã gọi hai ly rượu gin. Cô làm ơn cho người mang lên giúp tôi thêm hai cái gối nữa, vâng, ở đây mọi thứ đều rất tiện nghi. 

 

Anh ấy đi đã mười ngày rồi, bây giờ căn nhà yên ắng hơn rất nhiều, bọn nhỏ nghe lời mẹ chúng giỏi hơn, và nói ra thì có vẻ không hay nhưng tôi sắp xếp mọi việc ổn định hơn khi anh vắng nhà. Anh đã gọi tôi ba lần, sóng không bị nhiễu tí nào cả, và giọng anh nghe ngộ ngộ, âu yếm dễ thương hơn mọi ngày. Hoặc là anh ta mặc cảm tội lỗi... tôi không hiểu tại sao anh không thú nhận mọi việc cho rõ ràng. Tôi chắc chắn rằng anh đang ở đó với một phụ nữ, và không phải là cuộc dan díu nhất thời, bởi vì đi với nhau những mười lăm ngày đến Mỹ, có lẽ họ đã biết nhau từ lâu lắm rồi. Còn tôi thì cổ lỗ sĩ, quê mùa, lấy chồng đã qua mười hai năm rồi, ba đứa nhóc, vòng eo ngày càng phình ra, tất cả mọi thứ đều chảy xệ, rồi còn gì nữa không, đủ rồi đó. Thật là điên rồ, tôi tin tưởng vào anh biết bao nhiêu!

 

Thật khó quá, không biết tôi phải làm thế nào để bình tâm trở lại đây! Rồi bọn trẻ nữa, Ôi Trời! Chính tôi là người muốn có thằng bé út, đáng lý ra tôi phải chăm sóc anh ấy chứ, đằng này tôi chỉ lo cho bọn nhỏ. Nhưng mà, ôi sao tệ bạc thế không biết!

 

– Thế nào, chuyến đi tốt chứ anh?

 

– Thật tuyệt.

 

– Trông anh có vẻ vui khỏe đấy.

 

– Đúng rồi, anh đã nghỉ ngơi được. Anh rất cần thư giãn. Các con đâu?

 

– Ngủ rồi. 

 

– Sớm vậy ư?

 

– Vâng, chúng đã tỏ ra rất ngoan ngoãn trong suốt những ngày qua.

 

– Thế à? Thế thì anh lại đi nữa nhé. Ôi, anh được tiếp đón nồng hậu ghê nhỉ!

 

– Vậy chứ anh muốn gì nào? Trải thảm đỏ ư? 

 

– Em à, làm ơn giúp anh đi, em đừng bắt đầu nữa.

 

– Tôi đang mơ hay sao trời? Quý Ông đã bỏ đi trong suốt mười lăm ngày, rồi trở về nhà tràn trề sinh lực, trong khi đó tôi thì...

 

– Em không thấy là anh quá mệt mỏi hay sao, phải chấm dứt đi thôi.

 

– Cái gì, cuộc sống của anh và em? cuộc sống lứa đôi, gia đình của chúng ta? Không bao giờ, sẽ không chấm dứt như vậy đâu!

 

– Em đang nói gì vậy? Nếu như em nói không được, thì anh đã không đi rồi!

 

– Nhưng tại sao anh không nói sự thật đi, như thế sẽ đơn giản hơn rất nhiều, anh thấy không?

 

Và họ đã cãi vã nhau suốt đêm, nàng không muốn nghe anh giải thích nữa. Anh đã thề nguyền, năn nỉ phải tin lời anh nói, không gì có thể làm nàng thay đổi lập trường đang ám ảnh mình, nàng nổi khùng, rồi anh trở nên giận dữ, nàng la hét, khóc than, anh thì cười khẩy, rồi tức điên không chịu nổi, đã đập bể cái tượng nửa người bằng đất nung mà Sacha đã làm ở trường, nàng lấy hai tay đấm vào ngực anh, anh đóng sập cửa lại, và bỏ đi. Anh đi mà không mang theo áo khoác.

 

Sáng hôm sau, nàng thu nhặt những mảnh đất nung vỡ, dọn dẹp phòng khách cho ngăn nắp sạch sẽ, rồi lên đánh thức các con dậy, thay áo quần cho chúng đi học, lấy cái giỏ đựng đồ giặt, và nhét cái áo vét mà anh đã mặc khi đi chơi xa vì nàng thấy có vẻ bẩn, rồi đưa các con đến trường.Đến tiệm giặt ủi, người nhân viên moi đồ đạc trong các túi áo ra, và lấy từ trong túi áo của anh một tấm danh thiếp, đưa cho nàng. "Khách sạn Quan chức Trung Hoa".

 

Nàng biết khách sạn này, nằm ngay bên cạnh trường các con. Nàng đến đó, hỏi phòng tiếp tân, họ xác định rằng ông nhà thật sự đã nghỉ ở đó, thật là tiếc, ông vừa ra đi tối hôm qua, nếu bà đến sớm hơn chút xíu thì đã gặp được ông rồi. Một quý ông thật nhã nhặn lịch sự, có vẻ là một nhà văn, luôn một mình, và thường ở trong phòng, nếu như ông ấy không viết sách thì ít ra ông cũng được nghỉ ngơi thư thả.

 

Constance Delange

(Tháilan dịch)

 

(*) Martha's Vineyard là một hòn đảo trong Đại Tây Dương, ở phía nam cách bờ biển bang Massachusetts 7 dặm, nơi nghỉ mát lý tưởng, để hưởng không khí trong lành và khung cảnh sống thanh nhàn, thoải mái, tránh xa những áp lực của đời sống vội vã thường ngày.

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Di sản nghệ thuật của nhạc sĩ Cung Tiến không nằm ở số lượng, mà đầy ở phẩm chất. Ngoài những ca khúc, tấu khúc thuần tuý giá trị về âm nhạc, ông còn để lại những bài viết, tiểu luận dưới nhiều đề tài văn học, kinh tế, và truyện dịch. Chúng ta đã đọc, đã nghe khá nhiều về tài hoa và khả năng sáng tác của Cung Tiến từ tuổi 15 cho đến những năm tháng sau cùng. Trong những quà tặng ông để lại tôi đặc biệt yêu thích nghệ thuật phổ thơ thành nhạc của ông, chẳng những cho chúng ta thưởng thức giai điệu bán cổ điển tây phương, ngủ âm đông phương, mà còn mang thơ Thanh Tâm Tuyền, một trong vài thi sĩ hàng đầu trong thời đại của ông đến giới thưởng ngoạn nhạc nghệ thuật và lưu trữ vào kho tàng âm nhạc Việt. Thơ Thanh Tâm Tuyền không dễ phổ thành nhạc.
Như những tiếng cầu xin cứu vớt linh hồn chúng tôi / ngoài khơi bí mật đến tự một con tàu biển; / qua những mảnh danh từ dệt nên hồn mầu nhiệm / em vẫn chỉ là tóc mây cổ nõn và môi./ Sau áo len danh từ là thế giới xa vời, / là đêm không trăng sao là trùng dương thăm thẳm; / qua những chuỗi ngọc cười, em vui nước mất đẫm / vai anh, em buồn. Đêm hồn anh dài không nguôi.
Phiến đá là một vầng trán nơi những giấc mơ hiền than thở/ Không một dòng nước uốn quanh và những cây tùng bách giá băng / Phiến đá là một cánh vai trần để chở đi thời gian / Với những cây nước mắt những dải băng và những tinh cầu / Tôi đã thấy những trận mưa xám chạy dài theo những đợt sóng / Giơ cao lên những cánh tay ngọt ngào lỗ chỗ / Để không cho phiến đá duỗi dài với được / Phiến đá chặt tay chân ra thành từng mảnh mà không thèm hút máu
Cung Tiến là một tên tuổi lớn của âm nhac Việt Nam, nhưng ông cũng là một tác giả có nhiều đóng góp vào hai mươi năm văn học miền Nam và văn học hải ngoại. Vào những thập niên 1950 và 1960, với bút hiệu Thạch Chương, Ông đã sáng tác, nhận định và phê bình văn học, cũng như dịch thuật, cho các tạp chí Sáng Tạo, Quan điểm, và Văn. Hai trong số các truyện ngắn ông dịch và xuất bản ở Việt Nam là cuốn Hồi ký Viết Dưới Hầm của Dostoievsky và cuốn Một Ngày Trong Đời Ivan Denisovitch của Solzhenitsyn. Mời đọc lại một bài viết về Hermann Hesse của Thạch Chương, tức nhạc sĩ Cung Tiến.
Thoa đứng tỳ tay và cằm trên lan can ngó xuống đường. Một con phố đông về chiều đã hết nắng. Trời chạng vạng. Các cửa tiệm đã lên đèn néon đỏ, xanh lá cây, rất lõa lồ, mời mọc và bẩn thỉu: những quán rượu. Dưới hè đường mấy đứa bé đánh giầy đang ngồi chơi cờ carô trên ô gạch, bằng phấn trắng, yên lặng như những ông già. Mấy người lính Mỹ bước vội vã vào mấy quán rượu. Những tên quán rượu ngồ ngộ và lạ lùng: Blue Moon, Starlight, Princess, San Francisco.
Nhạc sĩ Cung Tiến sinh ngày 2.11.1938, tên thật là Cung Thúc Tiến. Ông sinh ra và lớn lên tại Hà Nội. Cụ thân sinh của Cung Tiến là một nhà thơ, một nhà cách mạng của Việt Nam Quốc Dân Đảng. Trong gia đình Cung Tiến không có ai theo con đường âm nhạc, nhưng ông lại đam mê âm nhạc từ nhỏ. Cung Tiến bắt đầu sinh hoạt văn nghệ từ thời còn là học sinh tiểu học, đi học hát trong nhà thờ, hát trong các ca đoàn Công giáo và được giao điều khiển ban hợp ca của các trường khi lên tới trung học.
Lúc ấy nhân duyên đưa đẩy, tôi được biết đến bài Vết Chim Bay của ông và xin phép ông cho tôi thu âm bài đó vào CD. Ông chắc cũng chưa nghe tôi hát bao giờ, nhưng cũng cho phép, mà cũng không nhận tiền bản quyền, lại còn cho tôi cả bản hòa âm phối khí dàn nhạc của ông cho tôi sử dụng nữa! Khi tôi đưa bài cho Duy Cường làm theo hòa âm phối khí của Cung Tiến thì Cường “kêu” là mất công lắm. Thường thì các nhạc sĩ Việt Nam viết ca khúc chỉ viết giai điệu thôi, có thể viết thêm những hợp âm cho bài hát, nhưng rất ít người viết soạn hòa âm hay phối khí cụ cho bài hát của mình. Do đó, các nhạc sĩ hòa âm tha hồ muốn hòa âm phối khí sao cũng xong và có thể làm rất nhanh. May thì hay, nhưng nhiều khi nghe không có gì đặc biệt cả và có khi còn chói tai nữa. Duy Cường là một người hòa âm hay, nhưng theo tôi, bài Vết Chim Bay phải dùng hòa âm của Cung Tiến mới đạt! Duy Cường phải đánh vào máy từng phần của các nhạc khí từ tổng phổ ông Cung Tiến cho, để cho vào “synthesizer” và đưa cho các nh
Từ ngày Du đột nhiên mất tích đến nay, Viễn không còn khái niệm về thời gian. Bao nhiêu năm tháng đã trôi qua, cô không còn quan tâm… Bởi Viễn đã dồn tất cả tâm sức cho cuộc tìm kiếm. Cuộc kiếm tìm mà ai cũng cho là điên rồ, vô vọng. Nhưng Viễn thì không bao giờ, không bao giờ ngừng hi vọng… Viễn đã tìm Du bằng mọi cách. Nhưng Du cứ như người từ hành tinh nào đến rồi biến mất, không hề để lại chút dấu vết!
Tháng sáu mưa buồn bất chợt / đẫm đóa bằng lăng tròn giọt / vẽ luống dài ký ức / long lanh của lệ...
hắn có gương mặt vàng võ hốc hác / hai hốc mắt sâu lờ mờ đáy giếng / thêm nếp nhăn không che giấu bụi bờ...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.