Hôm nay,  

Thơ Tháng Bẩy

19/07/202217:36:00(Xem: 4100)

THƠ QUẢNG TÁNH TRẦN CẦM

 

Dentelles et Spectres (Lace and Ghosts) 1855-1856 - Victor Hugo (1802-1885)
Bức tranh Dentelles et Spectres (Lace and Ghosts), 1855-1856, của văn hào Victor Hugo (1802-1885).

 

 

dối trá nhểu nhão

 

 ̶ ̶ ̶ ̶  mầm mống của tội lỗi là…  

hắn cười khà khà lên mặt kẻ cả

 

xùi bọt mép phun châu nhả ngọc

liên tu bất tận nổ tung tóe đất trời

 

xin đừng bơm thêm lời tụng ca kệch cỡm

xin đừng vỗ tay kéo dài bi-hài kịch thời thượng

 

cuộc chơi rồi sẽ tàn nhưng dư vị không tan

tựa vết chàm khi ngấm sâu vào tâm não

 

một ngày dài khét nắng trên dốc vô minh

một ngày dài khát mưa khan cổ họng

 

một ngày cúi xuống nhìn quanh

trong phiên bản vườn địa đàng nguyên thủy

 

ngụp lặn trong bóng râm góc khuất

tội lỗi như những con giòi gặm nhấm cải bắp

 

và mầm mống của tội lỗi là chính hắn

kẻ mị dân / nhà tiên tri giả  ̶ ̶ ̶ ̶  

 

người ôm đầu

bốc mùi tưởng chừng bắp cải hư hoại

 

dối trá nhiễu nhão từ tai từ mắt từ mũi từ miệng

từ cùng khắp các lỗ chân lông

 

và đây không là cú sốc  ̶ ̶ ̶ ̶

không là hóa trang cho lễ hội mardi gras

 

đây chính là người thật mặt thật đương đại

với hộp sọ đầy ắp trò quỷ quái khôn lường.  


 

họ hết rượu rồi

 

cạn chai cạn ly

ký ức hoang dã nghiêng ngã

dao động theo từng nhịp kèn

đêm của jazz hay jazz về đêm?

cơn đau oằn oại khóc nức nở

cứ ném vào tôi

cứ quăng cho tôi

năm tháng rách te tua

chuyện bây giờ mới kể

chuyện bao giờ mới kể

chuyện nghìn lẻ một đêm đương đại

 ̶ ̶ ̶ ̶  họ hết rượu rồi

hết / hết tiệt / dứt khoát hết / bàng hoàng hết / não nề hết

những đôi mắt lừ đừ

những cặp mắt trắng dã

đêm sắp tàn về sáng

ai nhắc một đoạn trong thánh kinh

nước hóa thành rượu

tôi mơ màng nếm thời gian

đầu lưỡi mơn trớn ngày qua đắng ngọt

dè sẻn từng hơi thở

bất cần định vị

nhắm mắt bước như chạy như trốn vào cõi mông lung.

 

Quảng Tánh Trần Cầm   

 

*

 

THƠ THY AN

 

1- Ann Phong. Molded Memory 30x40 mixed media 2010
Tranh Ann Phong.

 

Năm tháng đi qua thất thập

 

hắn ngồi ở cuối khu vườn trầm ngâm

ngày tháng bảy nóng hừng hực

hè Tây phương trở thành nhiệt đới

cháy rừng, mưa lũ, hạn hán, băng tan

cộng thêm chiến tranh tàn bạo

 

hắn len người cố tìm lối thoát

giữa những hung dữ của kẻ chung quanh

giữa những ích kỷ tỵ hiềm của người đối diện

thử xem nơi nào là bến đậu

cho những bấp bênh cuộc sống ?

 

hắn nhìn pho tượng đồng vô cảm

xem như chứng nhân lịch sử

cái khách quan lạnh lùng

đôi khi bệnh hoạn của kim loại phủ rêu

đứng giữa vô thường trời đất

 

hắn cười một mình với gió mây

núi sông như sợi tóc trong tay

mấy vòng nhân quả đêm ngày nhắc nhở

tiếng tâm linh hát vu vơ đồi núi

phương trình vật lý và triết học la cà

 

hắn nghe cơn sốt ngày hè nóng bức

lửa thắp lên nỗi cô đơn

chơi đùa lang thang trên cây cỏ

một nén nhang tạ ơn đời

năm tháng đi qua thất thập

 

– thy an

(19-07-2022, tặng các bạn thiết tha)

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi để ý đến hắn, không phải vì cái tên với cái họ “lạ”, họ Mai. Cũng chẳng phải vì hắn là công tử con nhà giàu. Nghe nói ba hắn đi qua Mỹ từ ngày chạy loạn 30/4, nên cuộc sống mấy mẹ con rất ung dung khá giả. Mới học lớp 6 thôi, mà hắn đi học mặc quần tây áo sơ mi “đóng thùng” chỉnh tề, mang giày xăng-đan, tay còn đeo chiếc đồng hồ nữa cơ...
Ghi lên đá một thuở áo sờn vai / Vác thập ác quảy tiêu điều âm vọng / Nợ máu xương, nợ người lận đận / Của một thời vàng tím trẻ trai...
Một buổi trưa chan hòa ánh nắng trong vắt như thủy tinh của một ngày nắng ấm cuối đông, chớm bước sang xuân. Cảnh vật như bừng sáng dậy sau những ngày u ám. Tôi và Thi ngồi bên nhau tại một nơi vắng vẻ trong khu vườn sau nhà, dưới tàn cây mít, gần bên chiếc cầu ao soi bóng lung linh trên mặt nước đang gợn sóng lăn tăn...
Tôi có một người anh cá tính hoang nghịch trổ trời mà lên. Từ nhỏ, thích trèo cây trong vườn. Có bữa leo phải cành ổi giòn bị gãy, thế là anh rớt xuống nghe uỵch một cái như trái mít rụng. Anh đau điếng cảm giác rêm ram cả mạnh sườn...
Hồi ở trại tỵ nạn Thailand, tôi có lúc đã quay cuồng “chạy sô” đi học 4 thứ tiếng.
Thơ của hai thi sĩ Thy An & Lê Minh Hiền
Nhận được bài thơ của người bạn Phạm Xuân Tích, tôi thấy bài thơ của ông bạn khá độc đáo và lý thú, tôi mạo muội viết lại sao y bản chính – cả hai bản tiếng Pháp và bản dịch tiếng Việt cũng của ông ấy, để hầu các vị đọc cho vui...
Mấy hôm nay có những cơn mưa kèm theo gió mạnh buổi chiều kéo dài đến khuya, báo hiệu sắp hết mùa Hè. Tôi lại nhớ tuổi trẻ của mình những năm đầu “lập nghiệp” vào mùa tựu trường...
Nói về "giàu nghèo" là nói về một vấn đề rất tế nhị bởi vì nó đụng đến đồng tiền. Mà đồng tiền luôn luôn có hai mặt: mặt tốt và mặt xấu. Nhưng đó là điều cần phải làm vì mấy ai có thể nói mình biết quản lý tốt đồng tiền...
Tôi trôi tuổi ấu thơ, từ quê hương cùng khổ, rau dưa khoai sắn / Tôi trôi từ chợ quán rường, cái đình làng, ngôi trường tiểu học, áo lấm lem màu mực tím mẹ mới mua, cùng cây viết lá tre, trang giấy tự túc, vàng khè, không trông rõ chữ...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.