Hôm nay,  

Được và mất

21/08/202210:45:00(Xem: 5637)

Truyện ngắn


couple in trou 


Trong hãng lắp ráp điện tử dân dụng tôi đang làm việc, đàn ông Việt có cả đống, bọn họ hầu hết đều qua Mỹ đã lâu, họ có nhà xịn, xe xịn nói tiếng Anh lau láu, thế mà thật kỳ thằng tôi mới qua chưa đầy tám tháng theo diện bảo lãnh đoàn tụ nói tiếng Anh bằng động từ “to huơ”, lại được lọt vào mắt xanh con nhỏ Việt lai Mỹ xinh xắn phổng phao cao một mét bảy lăm thư ký cho xếp Mỹ ở ngay công ty nầy.Thú thật thấy tướng ngồn ngộn của con nhỏ tôi thích mê đi chớ nhưng ngẫm lại thân mình tôi đâu dám đèo bòng. Ở bên này đàn bà con gái có giá hết xẩy, quý bà, quý cô hành hạ đàn ông con trai đủ thứ, đủ kiểu chứ đâu phải như ở Việt Nam mình mấy ông cao một mét ruỡi cũng bày trò quát nạt trịch thượng vợ nhà kiểu gia trưởng mà mấy bà cũng im re, đâu…

 

Một hôm sau khi tan sở, Lan – tên con nhỏ – rủ tôi uống “tea house'' ở một góc đường gần thư viện quận. Tất nhiên là tôi OK.Tôi lấy ticket xong đi lại bàn Lan đã ngồi sẵn đấy rồi.Tôi thấy Lan quan sát tôi chăm chú cô ta nhìn từ trên xuống dưới dừng hơi lâu ở đôi vai năm tấc rộng của tôi giống như người ta tính toán ước lượng một cái gì. Tôi ngồi xuống Lan kéo ghế ngồi xích gần lại ướm ướm bàn tay lên lồng ngực vốn vạm vỡ của tôi. (À quên tôi chưa nói về mình. Tôi hai mươi hai tuổi cao một mét tám tư là vận động viên thể dục thể hình khi ở Việt Nam có thụ nghiệp thầy lực sĩ Lý Đức một thời gian khá lâu đồng thời cũng là cầu thủ bóng chuyền chuyên nghiệp của thành phố).

 

Trông cử chỉ của cô ả tôi bỏ bụng mắm, bụng muối hy vọng tràn trề thầm nghĩ chỉ có Chúa mới có đủ quyền năng gắn dính cuộc đời bầm dập của một thằng tay trắng mới chân ướt chân ráo nhập cư như tôi với một người phụ nữ lai hai dòng máu lai xinh đẹp có nhà cửa có thu nhập cao sinh trưởng nơi xứ Huê Kỳ giàu có nầy.

 

Quen nhau đâu được ba tháng Lan chủ động đề nghị tôi về sống chung với cô ta. Sao lại có cái may mắn lạ kỳ thế nhỉ! Người ta nói người Mỹ hào phóng là bé cái lầm, ở đây không có cái gì là free cả mặc dù tiếng”cho không'' đó lặp đi lặp lại muốn điếc con ráy suốt ngày trên mấy chương trình quảng cáo. Thế mà tôi được Lan gọi về sống ở căn hộ sang trọng của cô ta lại được chiếm hữu tấm thân ba vòng cân đối, chắc nịch tràn trề yêu lực ấy nữa thì, Oh my God, tôi quả thật là người mà ông thần hạnh phúc đã đến hồi gõ cửa.

 

Đêm hợp cẩn ở nhà Lan tôi được cô ta đối xử trên mức tình cảm của một người vợ trẻ dành cho chồng trong đêm đầu tiên của cuộc đời chồng vợ. Tất nhiên Lan không còn nguyên khi đến với tôi nhưng điều đó chẳng làm tôi bận tâm một chút nào. Con gái bình thường ở Mỹ trên hai mươi tuổi số còn nguyên cái ngàn vàng gần như của hiếm. Sự nồng nhiệt trong sinh hoạt vợ chồng không hề giảm trong những tháng đầu của cuộc sống chung cho đến một hôm Lan báo cho tôi biết với một vẻ mặt vô cùng mãn nguyện cô đã có tí nhau, một hoàng tử nghiêm chỉnh. Tôi mừng hết lớn gọi điện báo tin lung tung từ ba mẹ, chị em tôi ở quê đến những đứa bạn thân từ ngày còn học cấp ba ở Đà Nẵng.Tôi đến chùa Việt Nam gần nhà tôi thuê trọ quỳ lạy tạ ơn Trời Phật dù tôi chẳng theo một tôn giáo nào. Niềm vui còn lâng lâng trong tôi thì một hôm vào cuối tuần sau khi đi làm về tôi thấy tất cả áo quần vật dụng thiết thân của tôi đã được sắp xếp vào va li một cách ngăn nắp ở phòng khách. Căn phòng tôi và Lan làm việc vợ chồng bấy lâu đã bị khóa. Tôi tròn mắt nhìn cô ta dò hỏi. Dường như đã có chuẩn bị trước từ lâu Lan lịch sự mời tôi ngồi xuống ghế sô pha như giữa hai chúng tôi trước nay vốn là người xa lạ chưa hề chung đụng với nhau bao giờ.

 

– Anh Hoàng à! Lan tặc lưỡi. Tôi biết anh chưa chuẩn bị đón nhận việc này. Lan hơi ngập ngừng. Đã đến lúc chúng ta phải chia tay anh ạ, nhưng khoan (khi thấy tôi có động thái khác lạ), anh hãy bình tĩnh nghe tôi nói hết đã. Tôi nghĩ vốn là người thông minh anh sẽ mau chóng thức ngộ vấn đề và anh sẽ vui vẻ thôi.

 

Lan nói một thôi một hồi. Thấy tôi có vẻ ngơ ngác Lan cười cười giải thích:

 

– Tôi không phải là người nhập cư từ một nước chậm phát triển như anh. Tôi là người phụ nữ sinh ra và lớn lên ở đất nước giàu có tôn trọng tự do tuyệt đối này. Tôi không thích bất cứ sự ràng buộc nào. Anh biết rồi đấy khi tôi cùng anh sống chung với nhau tôi chưa hề hứa hẹn là sẽ sống chung trọn đời với anh. Chúng ta chưa có một sự ràng buộc nào về mặt pháp lý. Nói trắng ra, nếu muốn lấy chồng tôi đã không chọn anh. Anh thử nghĩ với income ít ỏi của một người mới nhập cư như anh, có đủ để đảm bảo cuộc sống của mẹ con tôi một cách trọn vẹn được không (vừa nói Lan vừa xoa xoa bàn tay vào cái bụng bầu bây giờ đã bắt đầu nhu nhú).

 

– Thế tại sao cô lại ác tâm chọn tôi, gieo niềm hy vọng cho tôi lấy của tôi một đứa con rồi lại bỏ tôi một cách không thương tiếc dù tôi chưa hề phạm phải lỗi lầm nào đáng kể để cô phải làm như vậy.Tôi còn cố vớt vát.

 

– Anh lầm rồi anh Hoàng ạ! Cô ta bắt đầu nói huỵch toẹt. Tôi chung sống với anh không phải vì tôi yêu anh, tôi chỉ kết cái thể hình lý tưởng của anh tôi đã lấy tấm thân tôi trả giá để được di truyền cái gen của anh cho con tôi, bây giờ đã đạt kết quả mong muốn tôi có gần anh cũng là vô nghĩa nên chúng ta phải chia tay, tôi là người Mỹ chính gốc chơi rất sòng phẳng  không đòi hỏi anh phải có một chút bổn phận gì với con tôi. Anh chỉ có được chẳng có gì phải mất mà phải bận tâm. Tôi nghĩ anh nên lấy vợ là một cô nào đó cùng chạng với anh hoặc hằng hà sa số quý bà quý cô ở Việt Nam khao khát cuộc sống Tây và quên thời gian chung sống với tôi đi, xem như một giấc chiêm bao chẳng hạn.

 

Cô hí hoáy lục trong xách tay lấy một tập ngân phiếu và viết vào đó một con số nào đó rồi đưa cho tôi:

 

– Nếu anh còn nghĩ mình là bị hại thì tôi bồi thường thời gian hưởng thụ và truyền giống của anh và mong anh hiểu rằng đứa con đó là của riêng tôi, đừng bao giờ léo hánh đến nhà tôi nếu không muốn có sự dính dáng đến pháp luật.

 

Tôi không nhìn vào tấm check mà dòm vào đôi mắt từng nhìn tôi đắm đuối, dòm vào cái miệng nho nhỏ xinh xinh từng đêm... từng đêm rên rỉ trong những cơn khoái lạc tột cùng và một cơn cuồng nộ bất chợt lồng lộn dấy lên từ ngực trái đè nghẹt thanh quản.Tôi khạc khạc như một con thú cùng đường không nhìn cô ta và nhanh chóng quay ngoắt đôi chân run rẩy lần về phía cửa.

 

Nguyễn Đức Mù Sương

(Houston, TX)

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sau cùng, Đại Hội Điện Ảnh được mong chờ và nhắc đến nhiều nhất trên các trang mạng xã hội trong những tuần vừa qua, Đại Hội Điện Ảnh Việt Film Fest lần thứ Tám đã khai mạc vào chiều thứ Năm
Hội Hiếu Nhạc Việt Mỹ sẽ đến với cộng đồng người Việt tại quận Cam thành phố Westminster một chương trình hòa nhạc mùa xuân thật đặc sắc Spring Concert 2015.
Em và con đi trước, rồi anh sẽ gặp hai mẹ con. Phan tránh không nhìn thẳng vào khuôn mặt vợ, vì biết mình chẳng thể cứng lòng quyết định dứt khoát về một cuộc chia ly như vậy...
ANAHEIM - Đại Hội Điên Ảnh Việt Nam Quốc Tế (Viet Film Fest) 2015 hứa hẹn sẽ đáp ứng mọi ý thích về khẩu vị phim ảnh của khán giả.
Vào ngày Thứ Sáu 27/03/2015, tại hai rạp chiếu phim Regal Garden Grove 16 và AMC Block 30, bộ phim tình cảm hài Âm Mưu Giày Gót Nhọn (How To Fight In 6 Inch Heels)
Sau đây là bản Thông Cáo Báo Chí cho biết phim Âm Mưu Giày Gót Nhọn sẽ bắt đầu chiếu tại nhiều thành phố Mỹ trong vài tuần nữa.
Tháng Tư năm 2015 đánh dấu một đoạn đường 40 năm người Việt bước ra nước ngoài sau biến cố đã thay đổi vận mệnh cả dân tộc.
Nhân dịp tưởng niệm 40 năm, Tháng Tư Đen, cùng với nhiều sinh hoạt của cộng đồng Việt ở khắp nơi và giới báo chí, truyền thông Việt-Mỹ “nhắc nhớ” lại thời điểm này.
Ông mất vào một ngày Tháng Tám, năm 1991. Gia đình và bè bạn ghi nhớ rằng ông thọ có 62 tuổi, nhưng văn học nghệ thuật có lẽ phải nhìn ra một tuổi thọ khác của Phạm Đình Chương,
Hai họa sĩ Ann Phong và Nguyễn Việt Hùng sẽ có cuộc triển lãm các tác phẩm mới sáng tác, lấy chủ đề CHUYỂN.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.