Hôm nay,  

Được và mất

21/08/202210:45:00(Xem: 5713)

Truyện ngắn


couple in trou 


Trong hãng lắp ráp điện tử dân dụng tôi đang làm việc, đàn ông Việt có cả đống, bọn họ hầu hết đều qua Mỹ đã lâu, họ có nhà xịn, xe xịn nói tiếng Anh lau láu, thế mà thật kỳ thằng tôi mới qua chưa đầy tám tháng theo diện bảo lãnh đoàn tụ nói tiếng Anh bằng động từ “to huơ”, lại được lọt vào mắt xanh con nhỏ Việt lai Mỹ xinh xắn phổng phao cao một mét bảy lăm thư ký cho xếp Mỹ ở ngay công ty nầy.Thú thật thấy tướng ngồn ngộn của con nhỏ tôi thích mê đi chớ nhưng ngẫm lại thân mình tôi đâu dám đèo bòng. Ở bên này đàn bà con gái có giá hết xẩy, quý bà, quý cô hành hạ đàn ông con trai đủ thứ, đủ kiểu chứ đâu phải như ở Việt Nam mình mấy ông cao một mét ruỡi cũng bày trò quát nạt trịch thượng vợ nhà kiểu gia trưởng mà mấy bà cũng im re, đâu…

 

Một hôm sau khi tan sở, Lan – tên con nhỏ – rủ tôi uống “tea house'' ở một góc đường gần thư viện quận. Tất nhiên là tôi OK.Tôi lấy ticket xong đi lại bàn Lan đã ngồi sẵn đấy rồi.Tôi thấy Lan quan sát tôi chăm chú cô ta nhìn từ trên xuống dưới dừng hơi lâu ở đôi vai năm tấc rộng của tôi giống như người ta tính toán ước lượng một cái gì. Tôi ngồi xuống Lan kéo ghế ngồi xích gần lại ướm ướm bàn tay lên lồng ngực vốn vạm vỡ của tôi. (À quên tôi chưa nói về mình. Tôi hai mươi hai tuổi cao một mét tám tư là vận động viên thể dục thể hình khi ở Việt Nam có thụ nghiệp thầy lực sĩ Lý Đức một thời gian khá lâu đồng thời cũng là cầu thủ bóng chuyền chuyên nghiệp của thành phố).

 

Trông cử chỉ của cô ả tôi bỏ bụng mắm, bụng muối hy vọng tràn trề thầm nghĩ chỉ có Chúa mới có đủ quyền năng gắn dính cuộc đời bầm dập của một thằng tay trắng mới chân ướt chân ráo nhập cư như tôi với một người phụ nữ lai hai dòng máu lai xinh đẹp có nhà cửa có thu nhập cao sinh trưởng nơi xứ Huê Kỳ giàu có nầy.

 

Quen nhau đâu được ba tháng Lan chủ động đề nghị tôi về sống chung với cô ta. Sao lại có cái may mắn lạ kỳ thế nhỉ! Người ta nói người Mỹ hào phóng là bé cái lầm, ở đây không có cái gì là free cả mặc dù tiếng”cho không'' đó lặp đi lặp lại muốn điếc con ráy suốt ngày trên mấy chương trình quảng cáo. Thế mà tôi được Lan gọi về sống ở căn hộ sang trọng của cô ta lại được chiếm hữu tấm thân ba vòng cân đối, chắc nịch tràn trề yêu lực ấy nữa thì, Oh my God, tôi quả thật là người mà ông thần hạnh phúc đã đến hồi gõ cửa.

 

Đêm hợp cẩn ở nhà Lan tôi được cô ta đối xử trên mức tình cảm của một người vợ trẻ dành cho chồng trong đêm đầu tiên của cuộc đời chồng vợ. Tất nhiên Lan không còn nguyên khi đến với tôi nhưng điều đó chẳng làm tôi bận tâm một chút nào. Con gái bình thường ở Mỹ trên hai mươi tuổi số còn nguyên cái ngàn vàng gần như của hiếm. Sự nồng nhiệt trong sinh hoạt vợ chồng không hề giảm trong những tháng đầu của cuộc sống chung cho đến một hôm Lan báo cho tôi biết với một vẻ mặt vô cùng mãn nguyện cô đã có tí nhau, một hoàng tử nghiêm chỉnh. Tôi mừng hết lớn gọi điện báo tin lung tung từ ba mẹ, chị em tôi ở quê đến những đứa bạn thân từ ngày còn học cấp ba ở Đà Nẵng.Tôi đến chùa Việt Nam gần nhà tôi thuê trọ quỳ lạy tạ ơn Trời Phật dù tôi chẳng theo một tôn giáo nào. Niềm vui còn lâng lâng trong tôi thì một hôm vào cuối tuần sau khi đi làm về tôi thấy tất cả áo quần vật dụng thiết thân của tôi đã được sắp xếp vào va li một cách ngăn nắp ở phòng khách. Căn phòng tôi và Lan làm việc vợ chồng bấy lâu đã bị khóa. Tôi tròn mắt nhìn cô ta dò hỏi. Dường như đã có chuẩn bị trước từ lâu Lan lịch sự mời tôi ngồi xuống ghế sô pha như giữa hai chúng tôi trước nay vốn là người xa lạ chưa hề chung đụng với nhau bao giờ.

 

– Anh Hoàng à! Lan tặc lưỡi. Tôi biết anh chưa chuẩn bị đón nhận việc này. Lan hơi ngập ngừng. Đã đến lúc chúng ta phải chia tay anh ạ, nhưng khoan (khi thấy tôi có động thái khác lạ), anh hãy bình tĩnh nghe tôi nói hết đã. Tôi nghĩ vốn là người thông minh anh sẽ mau chóng thức ngộ vấn đề và anh sẽ vui vẻ thôi.

 

Lan nói một thôi một hồi. Thấy tôi có vẻ ngơ ngác Lan cười cười giải thích:

 

– Tôi không phải là người nhập cư từ một nước chậm phát triển như anh. Tôi là người phụ nữ sinh ra và lớn lên ở đất nước giàu có tôn trọng tự do tuyệt đối này. Tôi không thích bất cứ sự ràng buộc nào. Anh biết rồi đấy khi tôi cùng anh sống chung với nhau tôi chưa hề hứa hẹn là sẽ sống chung trọn đời với anh. Chúng ta chưa có một sự ràng buộc nào về mặt pháp lý. Nói trắng ra, nếu muốn lấy chồng tôi đã không chọn anh. Anh thử nghĩ với income ít ỏi của một người mới nhập cư như anh, có đủ để đảm bảo cuộc sống của mẹ con tôi một cách trọn vẹn được không (vừa nói Lan vừa xoa xoa bàn tay vào cái bụng bầu bây giờ đã bắt đầu nhu nhú).

 

– Thế tại sao cô lại ác tâm chọn tôi, gieo niềm hy vọng cho tôi lấy của tôi một đứa con rồi lại bỏ tôi một cách không thương tiếc dù tôi chưa hề phạm phải lỗi lầm nào đáng kể để cô phải làm như vậy.Tôi còn cố vớt vát.

 

– Anh lầm rồi anh Hoàng ạ! Cô ta bắt đầu nói huỵch toẹt. Tôi chung sống với anh không phải vì tôi yêu anh, tôi chỉ kết cái thể hình lý tưởng của anh tôi đã lấy tấm thân tôi trả giá để được di truyền cái gen của anh cho con tôi, bây giờ đã đạt kết quả mong muốn tôi có gần anh cũng là vô nghĩa nên chúng ta phải chia tay, tôi là người Mỹ chính gốc chơi rất sòng phẳng  không đòi hỏi anh phải có một chút bổn phận gì với con tôi. Anh chỉ có được chẳng có gì phải mất mà phải bận tâm. Tôi nghĩ anh nên lấy vợ là một cô nào đó cùng chạng với anh hoặc hằng hà sa số quý bà quý cô ở Việt Nam khao khát cuộc sống Tây và quên thời gian chung sống với tôi đi, xem như một giấc chiêm bao chẳng hạn.

 

Cô hí hoáy lục trong xách tay lấy một tập ngân phiếu và viết vào đó một con số nào đó rồi đưa cho tôi:

 

– Nếu anh còn nghĩ mình là bị hại thì tôi bồi thường thời gian hưởng thụ và truyền giống của anh và mong anh hiểu rằng đứa con đó là của riêng tôi, đừng bao giờ léo hánh đến nhà tôi nếu không muốn có sự dính dáng đến pháp luật.

 

Tôi không nhìn vào tấm check mà dòm vào đôi mắt từng nhìn tôi đắm đuối, dòm vào cái miệng nho nhỏ xinh xinh từng đêm... từng đêm rên rỉ trong những cơn khoái lạc tột cùng và một cơn cuồng nộ bất chợt lồng lộn dấy lên từ ngực trái đè nghẹt thanh quản.Tôi khạc khạc như một con thú cùng đường không nhìn cô ta và nhanh chóng quay ngoắt đôi chân run rẩy lần về phía cửa.

 

Nguyễn Đức Mù Sương

(Houston, TX)

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Edgar Poe là người lập thuyết nghệ thuật vị nghệ thuật, khai sinh trào lưu tượng trưng trong văn học nghệ thuật thế giới. Ông cũng được coi là cha đẻ của tiểu thuyết trinh thám, truyện kinh dị. Nhiều truyện ngắn của ông dự báo sự ra đời của tiểu thuyết khoa học giả tưởng, kinh dị và huyễn hoặc rất phổ biến ngày nay.
Tôi vốn ăn nói vụng về nên rất sợ những người đa ngôn, hay lý luận. Nhưng ghét của nào trời trao của ấy. Lúc đã lâm hoàn cảnh tù tội, dun dủi sao tôi lại bị sắp xếp ở cạnh một ông già lắm chuyện: ông Roan. Vừa mới biết nhau ông đã tự giới thiệu ông là một cựu Trưởng Chi Thông Tin Chiêu Hồi. Ông cũng nói ông từng là một nhà thơ có chút tiếng tăm. Thỉnh thoảng ông lại ọ ẹ ngâm vài câu thơ, phần nhiều là thơ Kiều. Hình như cái miệng ông không biết mệt mỏi. Ông cứ kể cho tôi nghe chuyện này, chuyện nọ lung tung...
Thưa ngài thi sĩ, yêu là yêu, là vướng mắc, yêu là yêu không bờ bến rồi, là cho đi tình cảm, cho đi những xúc động nồng nàn, nào ai có thì giờ so bì phút đầu tiên ấy, là có được hay không được đền bù hay không? Lãng mạn là sóng tràn bờ và không so đo tính toán...
Trong bài thơ “Không Đề” của cố thi sĩ Quang Dũng, có hai câu của chàng nói với nàng sau hai mươi năm xa cách, Em mãi là hai mươi tuổi/ Ta mãi là mùa xanh xưa… Điều gì khiến Quang Dũng vô hiệu hóa được sự tàn phai của thời gian? Mùa xanh ấy có phải là điểm nhấn rực rỡ của mùa xuân trên dòng trôi bốn mùa, và phải chăng tuổi hai mươi là nơi mà nhịp bổi hổi bồi hồi của đôi trái tim để lại dấu ấn? Nó mạnh mẽ tới mức người ta thấy thời gian ngừng lại. Ngang đó. Không trôi. Cứ là mùa xuân, cứ là hai mươi tuổi...
Vốn là một sản phẩm của nền Hán học nhưng khi nền Hán học cáo chung thì chơi câu đối vẫn là một thú chơi tao nhã. Ngày xưa mỗi độ xuân về, nhà nhà trưng câu đối. Bậc thức giả thì câu đối đầy ý nghĩa thâm sâu, điển cố xa xưa. Người bình dân thì câu đối giản dị hơn, gần gũi đời sống hằng ngày hơn; chung quy cũng là nói lên chí hướng, chúc phúc, cầu may mắn, gởi gắm tâm tư…
Khai bút đầu năm của nhà thơ Trần Mộng Tú...
Năm Nhâm Dần sắp hết, năm Quý Mão đã lấp ló bên hiên nhà. Trong cái lạnh thấu xương của những ngày cuối đông, mọi người bỗng thấy thời gian qua mau. Mặc cho Ông Hổ gặm mối căm hờn trong cũi sắt, con thú cưng của nhiều gia đình cứ nhởn nhơ đi lại trong nhà...
Một sáng mùa Xuân ngập ánh hồng, / Một cung đàn ấm khắp Tây, Đông. / Một rừng thông điểm trời mây biếc, / Một vũng vàng tô biển nước trong. / Một khối bao la hoa lá trổ, / Một bầu bát ngát sắc hương nồng. / Một tia nắng đẹp soi muôn cõi / Một chữ là mang một tấc lòng.
Sinh thời, Hemingway, tác giả của “Ngư ông và biển cả” vào bất cứ lúc nào cũng có nuôi chừng vài chục con mèo. Ngôi nhà của ông ở Key West, Florida, trở thành viện bảo tàng có khoảng 40 cho đến 50 con mèo sáu ngón (polydactyl cat). Tất cả đều được đặt tên của những nhân vật nổi tiếng. Đám mèo sáu ngón này là hậu duệ của con mèo Snow White do một vị thuyền trưởng tặng cho Hemingway.
Chàng tên Jerry, nhưng ngoại nàng kêu chàng là thằng Rỳ. Chàng cao lêu nghêu, da trắng tóc vàng mắt xanh. Chàng hay kể với nhà nàng về bà ngoại quá cố của chàng, cũng là người Việt Nam. Qua lời kể của Jerry, ai cũng cảm nhận được lòng yêu thương đằm thắm của chàng dành cho ngoại chàng...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.