Hôm nay,  

TẠ ƠN

02/11/202210:56:00(Xem: 4228)
Tạp ghi

kmduyen


Ai sinh ra đời cũng biết ơn ông bà, cha mẹ của mình, cho dù ông bà, cha mẹ còn sinh tiền hay đã qua đời, con cháu vẫn nhớ. Nếu ông bà cha mẹ đã qua đời thì hằng năm đến ngày giỗ dù bận thế nào còn cháu cũng làm đám giỗ cúng ông bà cha mẹ. Ngoài ra, chúng ta còn nhớ ơn nhiều người như cô giáo, thầy giáo đã dạy mình, những ân nhân đã giúp đỡ mình như bác sĩ. Mỗi lần bệnh gọi đến bác sĩ, tội nghiệp giới thầy thuốc những lúc vui không ai gọi bác sĩ nhưng khi bệnh mặt mày xanh xao tái mét, ủ rũ thì gọi bác sĩ, có ai đến bác sĩ mà khỏe mạnh đâu. Làm nghề bác sĩ suốt ngày nghe than thở, bác sĩ ơi, tôi đau đầu quá, bác sĩ ơi, thời tiết thay đổi tôi nhức lưng, tôi mệt mỏi quá, tôi không ăn được, tôi không ngủ được, v.v. Bác sĩ là người nghe đủ thứ kể lể, nghe than từ sáng đến chiều, nghe kể lể từ thứ hai đến cuối tuần, chọn nghề bác sĩ là chọn nghề nghe than.

 

Hồng Y Nguyễn Văn Thuận giảng ở San Diego: Việt Nam có 94 triệu mỏ than, người nào cũng than, mở miệng ra là than, con người ta sao học giỏi, con của tôi sao không giỏi, con của người khác học ra bác sĩ, con tôi chọn ngành luật, con tôi chọn khoa học. Ngoài bác sĩ nghe than, đến các vị lãnh đạo tinh thần, giám mục, linh mục, dì phước, Hòa Thượng, Thượng Tọa, Đại Đức, sư cô cũng nghe than, trời mưa, trời nắng gì cũng nghe than. Ở đời này họ Than và họ Hứa quá nhiều, có lẽ họ Than nhiều hơn họ Hứa.

 

Trên đời này nợ thì nhiều lắm: nợ ngân hàng, nợ nhà, nợ xe, nợ thẻ tín dụng, những nợ lặt vặt thông thường thì trả hàng tháng, trả mãi rồi sẽ hết nhưng nợ ân tình làm sao trả hết được?

 

Có ai dám vỗ ngực nói rằng trong suốt đời mình không nợ ai không? Nợ nhiều lắm, nợ những người mình giao thiệp hằng ngày, bằng hữu cho mình một giỏ trái cây, một cái bánh, một lời nói an ủi trong lúc mình đau đớn bệnh hoạn cũng là nợ.

 

Riêng tôi thì tôi nợ nhiều người lắm, nợ đồng hương, nợ những bằng hữu ngoại quốc, nợ những vị lãnh đạo tinh thần, nợ khách hàng dễ thương, nợ những ân nhân không hề gặp mặt lần nào đã giới thiệu bằng hữu của họ trong sở làm đến với tôi để mua nhà, bán nhà, mượn tiền hay bán những cơ sở thương mại. Tôi nợ những nhà văn, nhà báo cũng nhiều, những chủ báo đăng bài của tôi, chủ những diễn đàn đăng bài, đọc bút ký chiến trường Chinh Chiến Điêu Linh và Hoa Cỏ Bên Đường, nhiều nhà văn, nhà báo viết bài giới thiệu, thật ra họ viết bài hay hơn tôi rất nhiều, những người quen tôi gặp, tôi cảm ơn, còn những người chưa từng gặp ở nơi nào tôi cũng không biết cũng đọc truyện của tôi, đặc biệt là ở Việt Nam, có diễn đàn không thấy để email hoặc số điện thoại, nên muốn cảm ơn cũng không có cách nào để tạ ơn những người chưa hề gặp gỡ.

 

Những tờ báo đã đăng bài của tôi, tôi biết chủ nhiệm, chủ bút, tôi cảm ơn như báo Bút Tre ở Arizona, Thương Mãi Miền Đông ở D.C, báo Trẻ Dallas, báo Thằng Mõ ở Los Angeles, báo Thằng Mõ ở San Jose, báo Calitoday ở San Jose, báo Người Việt Tự Do ở San Diego, Saigon Weekly ở Houston, báo Xây Dựng ở Houston, báo Viễn Đông, Việt Báo, v.v.

 

Tôi nợ nhiều lắm, tôi nợ người thân ở quanh tôi, em tôi, các cháu của tôi. Khi tôi cần gì, gọi một tiếng là có các cháu đến ngay. Nhân viên của tôi cũng rất dễ thương, khi tôi đói nhìn khuôn mặt của tôi xanh như tàu lá chuối là biết ngay. Ôi đời sống, sao mà nợ nần nhiều quá.

 

Tôi chỉ sợ những người sống tốt với mình vì không biết trả cái tình, cái nghĩa của họ như thế nào?

 

Một chủ của YouTube nói với tôi:

 

– Em đưa lên diễn đàn, có một số tác giả không hài lòng bảo phải lấy xuống.

 

Nói theo luật pháp thì phải xin phép tác giả vì họ giữ bản quyền và sách nào họ cũng đăng ký ở Quốc Hội Hoa Kỳ, nhưng với tôi, tôi mong độc giả đọc càng nhiều càng tốt. Những bài viết của tôi là về người thật việc thật cho nên ai đọc thì tôi mừng lắm, cho tôi tôi phải Tạ Ơn những người đã bỏ công sức, bỏ thì giờ để quảng bá hộ tôi.

 

Nhiều học trò của tôi ở Việt Nam cho tôi biết:

 

– Cô ơi, ở Việt Nam đồng bào của mình đọc Chinh Chiến Điêu Linh của cô nhiều lắm.

 

Tôi rất mừng vì người đọc không quên những chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa cho nên đọc Chinh Chiến Điêu Linh của tôi.

 

Tôi muốn Tạ Ơn tất cả những độc giả đã đọc truyện của tôi, tôi Tạ Ơn những vị lãnh đạo tinh thần đã cầu nguyện cho cha mẹ tôi khi cha mẹ tôi qua đời, Tạ Ơn bằng hữu đã cầu nguyện cho em trai tôi khi em trai tôi qua đời nhất là những chiến sĩ Không Quân cùng học ở Mỹ với em tôi, và ở cùng đơn vị ở Tân Sơn Nhất, ở Biên Hòa, ở Phù Cát (những ngày cuối cùng của cuộc chiến), và tôi xin Tạ Ơn những ân nhân đã âm thầm giúp đỡ chúng tôi trên thương trường, nếu Tạ Ơn thì nhiều lắm. Lòng biết ơn của tôi không bao giờ hết, chỉ biết cầu nguyện cho những người tốt được nhiều may mắn, sức khỏe dồi dào, sống an vui với gia đình và người thân.

 

Con người khi có lòng biết ơn, cuộc đời sẽ nhận được những điều thuận lợi.

 

Đầu năm 2020, dịch cúm Covid-19 người còn người mất, đến năm 2022 kinh tế suy thoái, lạm phát nặng nề, thế hệ thứ nhất lần lượt đi về miền vĩnh cửu, người còn lại vất vả với đời sống hằng ngày, nếu so với mấy chục năm về trước khi người tị nạn bắt đầu đến Hoa Kỳ thì bây giờ khác nhau xa, trộm cướp, giết người khắp nơi, kẻ sát nhân vào nhà thờ, trường học để giết người, giết trẻ thơ, dự luật cho phá thai không hạn chế thời gian, v.v. Cuộc sống mất đi sự vui vẻ, lạc quan. Nhưng may mắn thay vẫn còn người thương người, vẫn còn đồng hương gửi tiền về giúp cho thương phế binh, cô nhi, quả phụ, người cùi, người mù, người già cô đơn ở quê nhà, đó là người có tâm tốt, giúp người mình hạnh phúc trước khi người nhận được hạnh phúc.

 

Tìm thấy nụ cười trong mùa dịch cúm Covid-19 rất khó, trừ những đứa trẻ vô tư không suy nghĩ, không biết gì hết. Trong mùa dịch cúm thất nghiệp nhiều quá, ai còn giữ được việc làm là điều hạnh phúc.

 

Một ngày sống hạnh phúc: Không âu lo buồn phiền.

 

Hành động thật tự nhiên, xin biết ơn tất cả.

 

Người nào biết tiết kiệm, dành dụm, sẽ dễ dàng vượt qua khó khăn, người nào không dành dụm, không nghĩ đến tương lai, dùng thẻ tín dụng nhiều quá, tiêu xài nhiều quá khi thất nghiệp thì gặp khó khăn cho chính cá nhân cũng như gia đình của họ. Ở xứ người, nếu giữ được phong tục tập quán Việt Nam, tiết kiệm, dành dụm thì đời sống có khó khăn thế nào cũng vượt qua một cách dễ dàng, còn có thể giúp người thân, ông bà, cha mẹ, anh em của mình ở Việt Nam hay những người khốn khổ ở Việt Nam trong nạn lụt lội vừa qua.

 

Nếu nói nợ ai nấy trả thì chắc nói đời này kiếp sau gặp nhau trả tiếp, có ai dám khẳng định mình không nợ ai, người này nợ người kia là sự bình thường. Mình phải làm việc phúc đức, phải giúp người trong khả năng của mình, mình giúp người thì cố người khác giúp con cháu của mình.

 

Xin Tạ Ơn những ân nhân của tôi. Trong đời sống hàng ngày muốn nghe tiếng cười của người khác, muốn nhìn thấy nụ cười của người khác là điều hạnh phúc. Tôi muốn nói chuyện để mọi người vui vẻ, nghe tiếng cười là điều hạnh phúc của tôi, mong kiếp này và kiếp sau cũng vậy.

 

– Kiều Mỹ Duyên

Orange County, 1/11/2022

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Lúc đầu tôi không biết chị bị bệnh tâm thần. Về sau tôi được nghe kể về cuộc đời của chị từ một người phụ nữ Việt Nam khác, tên Loan, đã sống ở đây nhiều năm. Nhưng những chi tiết về cuộc đời ấy hầu như ngay tức khắc trượt ra khỏi trí nhớ của tôi, tôi chỉ còn nhớ người phụ nữ mắc bệnh ấy sống ở thành phố này có lẽ ít nhất cũng hai mươi năm, nhiều người bảo chị khá đẹp khi còn trẻ, bây giờ nhìn cũng vẫn hình dung được điều đó...
Bầu không khí trong phòng giam lúc nào cũng ngột ngạt khó chịu. Nỗi khó chịu ấy cứ liên tục bao trùm đến nỗi mọi người phải quen đi như một lẽ tất nhiên. Tôi càng khổ sở hơn nhiều vì đã vướng phải bệnh ghẻ mấy tháng nay. Ghẻ mỗi ngày mỗi lan ra trên tấm thân gầy còm của tôi kéo theo luôn cả sự tàn tạ về sức khỏe. Mới vài hôm đây tôi lại mắc thêm chứng tê bại, cử động tay chân rất khó khăn. Thuốc men quá thiếu, ăn uống cũng quá thiếu, tình trạng chữa trị đối với tôi thật là bi quan...
Thơ của hai nhà thơ: Trần Mộng Tú & Vĩnh Ngộ...
Mùa xuân 2023. Ngoài chuyện nhớ lại mùa xuân cách nay 48 năm với “Tháng Ba Gãy Súng” (1) và “Tháng Tư Mất Nước” (2) tôi còn nhớ đến nhiều chuyện khác nữa, nhớ nơi tôi sinh ra, nhớ nơi tôi lớn lên và học hành, nhớ nơi tôi từng công tác, nhớ Sài Gòn, nhớ Đà Lạt, nhớ Nha Trang, nhớ Cần Thơ, nhớ An Giang, nhớ đèo Hải Vân, nhớ sông Vàm Cỏ…và nhớ nhớ nhiều lắm. Nằm trong bộ nhớ của tôi còn có rất nhiều người bạn – bạn thân – bạn rất thân nữa. Một người bạn rất thân là Nguyễn Đức Quang, cùng xứ, cùng trường, cùng chơi Hướng Đạo, cùng hát Du Ca…
Có thể nói ai cũng có lần nói lái ở trong đời, đôi lúc chỉ vô tình thôi. Nếu bạn buột miệng nói “đi giữa trời nắng cực quá” hoặc khi đèn điện không sáng mà bạn nói “điện sao lu quá chừng”, người nghe sẽ cho là bạn nói tục, có oan cũng đành chịu vì, dù bạn không cố ý nhưng nắng cực, điện lu nói lái nghe tục thật. Tương tự như thế, hãy cẩn thận đừng nói dồn lại, dồn lên, đồn láo, đồn lầm…
Không biết có phải do được học tập và làm việc trong môi trường lập trình điện toán nên tôi cứ nghĩ rằng mọi việc xảy ra trên thế gian này đều được an bài qua việc lập trình sẵn. Có người cho rằng sự lập trình sẵn này là định mệnh, là do ông trời sắp đặt hay do thượng đế an bài. Tuy nhiên, sau khi được tiếp cận với giáo lý nhà Phật, tôi cho rằng không ai lập trình sẵn cho cuộc đời mình, tất cả đều do nhân duyên.
Cách nay mười năm tôi có một chuyến sang Nhật Bản vào mùa xuân. Chọn đi vào dịp này là để xem anh đào ngoài chuyện viếng các thắng cảnh nổi tiếng như núi Phú Sĩ, Kim Các Tự, các đền đài, cổ thành, hào lũy… qua các thời trị vì của các tướng quân cũng như thăm một số thành phố như Tokyo, Kyoto, Kobe, Nagoya, Osaka…
Hễ mỗi lần nghe nói ai mới qua định cư xứ tự do, mà họ bày tỏ lòng biết ơn, cảm kích với quê hương thứ hai, tôi cũng thấy mát lòng mát dạ sao á!
Thơ của hai thi sĩ: Trần Yên Hòa & Quảng Tánh Trần Cầm...
Được biết đến nhiều nhất về một tiểu thuyết về chế độ nô lệ –Uncle Tom’s Cabin (Túp Lều của Chú Tom), xuất bản năm 1852 – tác giả Harriet Beecher Stowe, nhà văn người Mỹ gốc Âu tích cực ủng hộ chủ nghĩa bãi nô...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.